Tông Thịnh tiếp tục lái xe, tôi lắc đầu, chẳng hiểu có phải do dạo gần đây bị ảnh hưởng do nghe người ta nói mình sắp chết nhiều quá không. Nghĩ nhiều quá làm gì, chẳng phải là hai tháng sao? Sau hai tháng, trần ai lạc định, cùng lắm thì chúng ta liền xa chạy cao bay.
Dường như Tông Thịnh có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi. Sau khi về nhà, anh đặc biệt chiếu cố cảm xúc của tôi. Lúc nằm trên giường, anh ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai tôi: “Có anh đây rồi, sẽ không sao đâu. Sẽ không có việc gì.”
Ngày hôm sau, tôi lại đi đến văn phòng, nhoài người trên bàn nhìn sang khách sạn phía đối diện. Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tôi trang điểm, hỏi: “Soái ca hai hôm rồi đi làm với em đâu rồi? Không phải là hồng hạnh xuất tường bị tiểu lão bản phát hiện chứ.”
“Người đó là bạn của Tông Thịnh đó.” Tôi yếu ớt đáp. Tối qua, khi anh quấn lấy tôi trên giường, tôi cảm thấy tương lai chẳng có gì đáng sợ, nhưng lúc này ngồi đây có một mình, nhìn đám mây xám xịt bên trên Sa Ân khiến tôi không thể vực dậy tinh thần.
Tiểu Mễ buông hộp phấn má hồng xuống, cúi người nói nhỏ: “Chà, bạn trai cua bạn của bạn gái thì thấy nhiều, chứ bạn gái cua bạn của bạn trai thì ít nha. Nhưng mà cũng chỉ là đổi cách nói thôi mà, kiểu như vậy giờ cũng chẳng hiếm nữa.”
Tôi lườm Tiểu Mễ: “Có khác nhau sao? Hơn nữa chị thấy em có bản lĩnh kia sao?”
“Ờ ha, nhìn em thì đúng là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746209/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.