Ông đã liên hệ Lão Bắc rồi. Pháp sự ngày mai, bạn con muốn đi thì cho làm trợ thủ cũng được!”
“Lão Bắc nếu thật sự xuất hiện ở tòa nhà Linh Linh, con sẽ làm cho lão vĩnh viễn biến mất!” Tông Thịnh nói xong thì bỏ ra ngoài, phía sau là tiếng ông hét lên đầy bực bội: “Sao ta lại có đứa cháu vong ân phụ nghĩa đến vậy! Không có Lão Bắc, mày đã chết dưới cuốc đất của người ta từ lâu rồi!”
Tông Thịnh khựng lại, trước mặt anh là nhân viên công ty đang tụ tập. Sắc mặt anh tối sầm, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên trên trán. Có thể thấy anh đang cố nén giận, vậy mà có người còn dám bạo gan hỏi: “Tiểu lão bản, rốt cuộc làm sao vậy? Lão tổng làm gì mắng cậu vong ân phụ nghĩa? Sao cậu lại chết dưới cuốc của người khác?”
Có một nhân viên cũng là người trong thôn vội nói: “Đừng nói chuyện!”
Tông Thịnh thả lỏng bàn tay, nhưng những ngón tay vẫn không ngừng chuyển động, giống như tùy thời có thể phát động công kích. Tôi vội thả cái rương đang nâng cùng Tiểu Mễ xuống, mặc kệ cô ta hét lên mà vọt tới, đẩy anh ra khỏi đám đông.
Tông Thịnh đấm về phía cửa phòng tài vụ. Tôi cũng vừa tới ôm lấy eo anh. “Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh. Bình tĩnh một chút, bình tĩnh. Bình tĩnh.”
Tiếng động lớn khiến ông bước ra khỏi văn phòng. Ông nhìn về phía lưng Tông Thịnh, tôi ôm anh nên chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy tức giận của ông. Tôi vội buông anh ra, kéo nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746148/chuong-252-2.html