Hơn nửa đêm, mở mắt thấy một đôi mắt to tròn nhìn mình chằm chặp, mà lại còn kề sát mình… tôi có chút kinh ngạc, lùi lại phía sau.
Tông Thịnh đã bật ngọn đèn ngủ ngay góc tường, đè tay lên vai tôi, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tôi đã tập thành thói quen nghe lời anh, nên ngay lập tức cứng đờ thân mình.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, anh kéo chăn trên người tôi ra, rất chậm, dường như sợ sẽ kinh động cái gì đó, tay anh nhẹ nhàng xoa lên cổ tôi, rồi nhẹ nhàng dời tay xuống dưới.
Tôi khẩn trương đến ngừng thở. Anh biết rõ trạng thái cơ thể tôi mà, trước khi ngủ còn tính toán thời gian. Rõ ràng biết rõ, còn bảo là lại phải chờ thêm mấy ngày. Nhưng mà… giờ là sao vậy? Anh làm sao vậy?
“Tông Thịnh……” Tôi nhỏ giọng kêu, không dám lớn tiếng sợ anh phản cảm.
“Hửm?” anh đáp, nụ hôn cũng trượt dài xuống dưới từng chút một, bàn tay đặt lên bụng tôi… kéo cao váy ngủ của tôi lên, bàn tay thô ráp trực tiếp áp vào bụng tôi.
“Không được.” Tôi khẩn trương kêu.
Anh không để ý đến tôi, tay vẫn vuốt ve bụng tôi, nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống.
Tôi khẩn trương tới siết chặt bàn tay, không biết phải làm sao. Thậm chí trong lòng đã nghĩ đến có nên cho anh một cái tát, để anh tỉnh táo lại. Loại thời điểm này, thân thể của tôi tuyệt đối không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra. Dù cho tôi yêu anh đến đâu thì tôi vẫn phải bảo vệ tốt cơ thể của mình.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746070/chuong-213.html