Ở đây là khu biệt thự, khoảng cách giữa các nhà đều lớn, tôi ở đây cũng được một thời gian tuy cũng từng gặp vài người sống lân cận, nhưng chưa từng nghe thấy tiếng TV từ nhà nào vọng tới.
“Mẹ ơi, mẹ, con thích mẹ, thích nhất là mùi hương của mẹ.”
Tôi bưng đĩa thức ăn sửng sốt, tôi thề là mình đã nghe thấy âm thanh này.
Tôi lắc đầu, không nghĩ có ai gọi mình là mẹ. Đặt đồ ăn lên bàn, tôi gọi với lên lầu: “Tông Thịnh, ăn cơm.”
Có đôi khi cảm giác cùng anh ở bên nhau, cùng trải qua những ngày tháng bình bình đạm đạm thật ra cũng khá tốt. So với những kinh hoảng sợ hãi kia thì tốt hơn rất nhiều.
Chuyện ở tòa nhà Linh Linh đã bị ngưng lại, khách sạn Sa Ân xảy ra chuyện, toàn bộ khách sạn bị đình chỉ hoạt động. Mọi việc đều tạm thời đình trệ. Chúng ta cũng có cơ hội nghỉ một chút để lấy hơi.
Tôi biết Tông Thịnh rất muốn mau chóng khôi phục tiến độ, nhưng tôi lại phi thường không hy vọng! Tôi xới cơm ra, ngồi bên bàn ăn, lại nghe thấy âm thanh kia: “mẹ à, mẹ đừng không cần con mà.”
Tiếng bước chân Tông Thịnh xuống lầu truyền tới, giọng nói cũng biến mất. Anh xuống, nhìn tôi thì hỏi:
“Ngẩn người làm gì, ăn cơm đi. Ngưu Lực Phàm nói chiều mai máy bay mẹ Thẩm Hàm hạ cánh, tới lúc đó, chúng ta cũng qua đó đi. Anh muốn tìm cách khiến cho mẹ cô ta đồng ý nói ra mọi chuyện từ chín năm trước, thậm chí là còn từ trước đó. Em làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746069/chuong-212-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.