Ngay lúc này mẹ Lan Lan gọi điện cho tôi. Tôi vội bắt máy, tôi cũng muốn biết Lan Lan giờ thế nào.
Mẹ Lan Lan nói với tôi: “Ưu Tuyền, Lan Lan ổn rồi, con bé ổn thật rồi.” Bà khóc lóc nói, “Con bé hiện tại không khóc không náo loạn, chỉ là không nhớ rõ mọi chuyện lúc đi thực tập. Cảm ơn, thật sự cảm ơn cháu.”
Điện thoại của tôi bị Tông Thịnh giật lấy. Anh cúp máy, nói:
“Hạ Lan Lan thanh tỉnh. Chính là xuất hiện mất trí nhớ có lựa chọn. Hừ! Từ góc độ khoa học nói, là mất trí nhớ có lựa chọn, từ góc độ huyền học mà nói, đó là hồn phách bị hao tổn. Như vậy cũng tốt, bớt đi một lý do anh muốn giết cô ta.”
“Anh… thật hết nói nổi mà” Tôi cúi đầu, lẩm bẩm.
Hai chúng tôi cứ vậy, yên lặng dùng bữa. Sau đó, anh kéo tay tôi đi ra khỏi nhà hàng, ra khỏi khách sạn, dừng trước chiếc xe SUV của anh, tôi nói to: “Em còn chưa trả phòng mà.”
“Không cần trả, tối nay chúng ta ở lại đây. Giờ mình đi qua tập đoàn Tông An đã. Nếu không muốn ba mẹ em ở trong thôn cực khổ thì ngoan ngoãn đi theo anh. Chúng ta cùng nhau xuất hiện thì có lẽ tối sẽ truyền tin tới trong thôn.”
Quỷ thai sao không có chút nào lương thiện vậy trời?! Meo_mup
Lên xe, anh chồm người qua đeo dây an toàn cho tôi. Tôi nhỏ giọng hỏi:
“Tông Thịnh, anh sẽ giết em vì em thấy dáng vẻ kia của anh sao?”
Thân hình anh hơi cương cứng lại, ngồi lên ghế rồi chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746047/chuong-201-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.