Gửi tin nhắn xong tôi mới hài lòng đi ăn mì gói. Lúc đang ăn tôi mới nghĩ tới sao mình lại hưng phấn vội vã gửi tin tức cho Tông Thịnh vậy? Vừa nãy, người ta nói phũ với mình n hư vậy. Cái gì mà tháng này cứ nằm yên ở nhà… còn kêu là chán ghét mình.
Hứ, nhìn thấy anh như vậy, đố ai mà không sợ hãi?! Sao không như những người khác dỗ dành tôi chứ?!
Bình tĩnh lại, nghĩ lại chuyện buổi tối ngày hôm đó, dáng vẻ của anh thật sự khiến cho người ta sợ hãi. Nhưng giờ thì mức độ sợ hãi đã giảm đi rất nhiều. Giống như lần đầu tiên mà tôi thấy anh vậy, sợ tới mức không thể đứng nổi, nhưng giờ thì đối mặt với đôi mắt có đồng tử đỏ như máu đó chẳng còn cảm giác gì luôn.
Đám Lão Bắc cố ý thiết kế để cho tôi thấy Tông Thịnh như vậy chính là muốn cho tôi thất thủ mà giết chết Tông Thịnh. Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì ngay lúc đó lăn đùng ra xỉu.
---
Tôi ngủ một giấc đã đời, lúc tỉnh dậy thì đúng như đại tỷ nói, thẳng tới giữa trưa, 11 giờ. Quần áo hong cả đêm cũng đã khô. Tôi thay quần áo, sửa sang xong cũng 12 giờ, đúng giờ ăn trưa.
Tôi cầm phiếu ăn trưa màu hồng nhạt xuống lầu kiếm gì ăn.
Vừa bước vào nhà hàng thì ngửi thấy thoáng qua mùi máu tươi nhàn nhạt quen thuộc. Quay đầu nhìn lại, liền thấy được Tông Thịnh đứng ở phía sau, cơ hồ là dán sát sau lưng tôi, dù cho không buồn liếc mắt tới tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746046/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.