Văn phòng bác sỹ rất rộng, chỉ là lúc này chỉ có hai bác sỹ, một người đang ngồi ghi chép gì đó, còn bác sỹ kia đang ngồi trước máy tính nhìn bệnh án của tôi.
Thấy tôi tới gần, ông ta chỉ vào ghế kêu tôi ngồi bên cạnh, có chút khó xử nói:
“Tông Ưu Tuyền đúng không? Giường 27, mặt bị nổi mụn nước. Cái này, tôi hỏi cô, lúc cô nhập viện, y tá có hỏi qua cô về chuyện cô có mang thai không?”
Tôi nghe vấn đề này, một đầu mờ mịt, lắc đầu. Lúc nhập viện, y tá xác thật không hỏi vấn đề này.
“Vậy trước lúc nhập viện, cô có biết mình đã mang thai không?”
Tôi nghe xong, cả người như hóa đá. Vài giây sau mới hồi phục tinh thần, hỏi: “tôi… mang thai?”
“Sáng nay lúc làm đi thăm bệnh, tôi thấy cô có nhiều dấu hiệu mang thai. Nếu không phải tôi nói, cô cũng không biết chính mình đã mang thai đúng không.”
“Đúng vậy, tôi… tôi… tôi không biết.” Tay tôi không tự giác sờ lên bụng, ở bên trong này đã có con của tôi cùng Tông Thịnh sao? Tháng này, dì cả chưa tới, Tông Thịnh cũng không có kêu tôi uống thuốc. Mà chúng tôi cũng không áp dụng biện pháp phòng hộ nào.
Bác sĩ còn nói thêm: “Tức là, cô cũng không biết chính mình đã mang thai, cho nên cũng không có chủ động báo cho y tá, có phải không?”
Tôi do dự, gật gật đầu, không rõ bác sĩ vì sao cứ lặp lại vấn đề này, mà lại còn nói đặc biệt chậm. “Tôi căn bản là không biết chính mình mang thai, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746005/chuong-180-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.