Ba tôi ngồi trên sô pha cũ trong phòng khách, tức giận mà nói: “Bà gạt nó hữu dụng sao? Còn không phải tự nó vô dụng. Nam nhân đã đưa tới trước mặt, mà nó còn giữ không được. Ưu Tuyền, nói cho con biết, chiều nay, bà Tông Thịnh tới. Nói nhà của chúng ta còn nợ nhà bọn họ tám vạn đồng tiền. Chuyện cũa con cùng Tông Thịnh, không tính toán gì nữa hết.”
Đầu óc tôi trống rỗng. Nếu chuyện này nói vào hai tháng trước có lẽ tôi sẽ nhảy nhỏm lên vì sung sướng, nhưng hiện tại... Hiện tại... Chúng ta đã như vậy, giờ nói với tôi không tính toán gì hết. Chuyện này...
“Bà nói như thế nào?” Tôi tận lực bình tĩnh một chút. Ba tôi nghèo, mẹ tôi yếu, nếu tôi còn khóc lóc thì bọn họ liền càng khó chịu.
Mẹ tôi lại khóc, vừa khóc vừa nói: “Bà ấy sang nói là tình huống thay đổi, muốn giữ được Tông thịnh thì phải không để cho ở cùng con. Nhà bọn họ sẽ an bài hôn sự cho nó. Chuyện của con cũng thế thôi. Nhà họ cho con tiền đi học, tiền ba con nằm viện lần trước, còn có sửa nhà, bọn họ không tính lãi suất, chỉ cần trả tiền vốn tám vạn đồng. Chúng ta lấy đâu ra tám vạn đồng?”
“Ba mẹ, hai người đều ngủ đi, việc này...”
“Ưu Tuyền, Tông Thịnh là có ý tứ gì? Hai đứa hiện tại không phải ở cùng một chỗ sao?” mẹ thật cẩn thận hỏi. Nhưng ba tôi lại nhảy dựng lên: “Nhà bọn họ không thể khi dễ người như vậy. Để tôi tìm bọn họ đi! Ngủ cũng ngủ với nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745964/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.