Tông Thịnh đã tốn rất nhiều tâm tư với Vương Càn. Chuyện nguy hiểm ở chỗ vòm cầu tôi nhớ lại còn sợ hãi. Nếu Vương Càn thật sự không giúp chúng ta thì mọi nỗ lực lúc trước của Tông Thịnh không phải uổng phí sao? Chuyện này làm sao mà anh không tức giận được chứ?!
Suốt đường đi, Tông Thịnh vẫn luôn xụ mặt. Xe tới tòa nhà Linh Linh thì nơi đó đã tụ tập không ít người. Cũng có cảnh sát canh giữ ở bên dưới, những người tụ tập ở dưới đều là người thuê phòng ở đây không được cảnh sát cho vào, nên vô cùng tức giận.
Cảnh sát lạnh mặt một câu cũng không nói đứng ở kia. Tông Thịnh xuống xe liền quay sang nói với tôi: “Em ở chỗ này chờ, anh vào xem tình huống.”
Tôi gật đầu, lúc này không cần làm gì khiến anh thêm phiền toái. Anh đi qua nói với cảnh sát mấy câu rồi lên lầu. Anh là chủ tòa nhà này, chỗ này xảy ra chuyện thì cho dù anh không tới, cảnh sát cũng đi tìm anh, người nhà cũng sẽ đi tìm anh.
Ngay khi Tông Thịnh vừa lên lầu, thì từ lầu 9 truyền tới tiếng khóc, tiếng la, tiếng chửi bậy, còn cả tiếng chú Tông Thịnh đang gào lên: “Bồi thường cái gì mà bồi thường? Cô ta có phải bị giết đâu. Cô ta chết ở chỗ chúng tôi, chúng tôi còn bị xui, chưa tìm mấy người đòi bồi thường đó!”
Tông Thịnh hiện tại đi lên, sẽ không bị những người nhà đó đánh đi. Tuy rằng theo đạo lý mà nói, cô gái kia chết thật sự chẳng có chút nào quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745946/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.