Bàn tay anh đột nhiên siết lấy cổ tôi, “Có đôi khi, anh thật muốn giết em.” Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tôi biết, tôi đã thành công. Tôi đã dùng chính bản thân mình để đánh thức Tông Thịnh, giúp anh không còn đắm chìm trong ảo tưởng giết cô gái kia nữa.
Khi tay tôi buông ra, anh cũng đã đẩy tôi xuống bên dưới vòi hoa sen.
Sau một hồi thống khổ và vui sướng cao độ của việc vận động cường độ mạnh, chúng tôi nằm trên giường, dựa vào nhau. Anh hút thuốc, tôi bực bội quay sang chỗ khác nhưng anh lại vươn tay kéo tôi trở lại bên cạnh.
“Ưu Tuyền, sao em biết anh bị ảnh hưởng?”
“Hừ! Cười ngây ngô. Bản thân anh đó, cười còn khó chứ nói chi ngồi cười ngây ngô!”
“Ngây ngô cười?” Anh lặp lại, căn bản không tin chính mình sẽ ở kia ngây ngô cười. “Có một điểm nhỏ mà anh nhớ rõ, anh đang siết cổ một cô gái thì em đột nhiên xông vào, đòi cùng anh chịch. Anh còn đang kỳ quái, sao tự dưng nhiệt tình như thế.” Anh bóp tắt điếu thuốc. “Không phải chuyện gì tốt!! Hồi trước anh cũng từng bị, Lão Bắc dùng một đồng xu ấn vào trán anh thế là xong. Không giống như em, quậy lớn tới vậy. Anh có cảm giác dạo gần đây anh dễ bị ảnh hưởng hơn trước. Anh quyết định từ ngày mai sẽ dậy sớm luyện công.”
Tôi lại quay người đi: “Em làm sao mà biết là ấn đồng xu lên trán là được. Nhìn anh cười ngây ngô em gấp muốn chết, em, em, anh còn như vậy, ngủ!!! Hừ!!!”
Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745945/chuong-151-2.html