“Là bà ta đút con rắn cho thằng bé ăn ư? Là cơm ven đường có gan rắn à? Làm sao lại vào mạch máu chứ?”
Tôi bị con rắn kia khiến cho hoảng sợ. Đứa bé kia được cứu là tốt nhất, nếu không thì không chừng bà già kia có tâm địa độc ác sẽ lấy cớ đi tố cáo Tông Thịnh đả thương người khác. Cảnh sát cũng sẽ chẳng tin là trong mạch máu đứa bé con con rắn nhỏ. Bọn họ sẽ chỉ tin vào chuyện Tông thịnh dùng móng tay cắt mạch máu ở cổ đứa bé,.
“Không phải là rắn, cũng không phải là gan rắn.” Tông Thịnh vừa mở cửa vừa giải thích cho tôi. “Đó là oán khí ngưng kết thành rắn. Chính là cơm cúng quỷ, quỷ ăn xong còn lưu lại oán khí của con quỷ đó.”
Trời đã chuyển sang buổi chiều, những người tụ tập xem náo nhiệt đã tản ra, ai về nhà nấy nấu cơm chiều.
Trong nhà Tông Thịnh không có ai, trong ngoài, một người cũng không có. Chúng tôi mở cửa vào nhà thì nhìn thấy bà Chín mới đi xem náo nhiệt về, đứng ở cửa nói: “Tông Thịnh, Ưu Tuyền, nhà hai đứa không có ai đâu, ông bà hai đứa chưa về, chút sang nhà ta ăn cơm đi, ta nấu cho hai đứa.”
Tuy rằng kêu bà Chín, nhưng người phụ nữ kia tuổi cũng chỉ trạc mẹ tôi, chỉ là theo bối phận thì cô là vợ của người em bé nhât của ông Tông Thịnh, đứng thứ chín.
“Dạ,” tôi đáp lời. Trong thôn chúng tôi việc ăn cơm ở nhà họ hàng cũng bình thường nên tôi không để ý, chỉ là sau khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745913/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.