Cũng may Ngưu Lực Phàm kịp chụp lấy cái thùng gỗ, cái thùng chỉ hơi lung lay một chút mà không rơi xuống. Lúc nhìn thấy thế, tôi hoảng sợ, thậm chí lo rằng sợi chỉ ẽ không bị đứt hứ?
Ngô lực Phàm kéo cái thùng gỗ lên, dùng một cái túi hoạ tiết da rắn trùm kín lại.
Tôi hỏi: “túi ở đâu ra vậy?”
Vừa rồi lúc đi toilet, đi ngang qua một ông lão lượm ve chai mua hết năm đồng, thứ này á, thật chắc cũng chỉ năm xu...hình như anh bị hố rồi. Mà anh bảo, em làm cái gì mà lại buông tay, lỡ cái thùng rở xuống lại phải bỏ tiền ra vớt lên lại.”
“Cái thứ đó khác với hình dung của em.”
Ngưu Lực Phàm không nhiều lời, xách cái túi da rắn lên đi xuống cầu. Tôi vội chạy theo đuổi kịp hắn, hắn đưng lại ở chỗ chiếc xe phủ bạt của mình.
Hắn đặt chiếc túi trên ghế sau nên tôi vốn đang định ngồi phía sau vội chuyển lên phía trước.
Ngưu Lực Phàm lái xe, tôi ngồi bên cạnh, nói: “Tôi cho rằng, hắn bị rót xi măng vào, hẳn là tất cả đều là xi măng, không nghĩ tới còn có … nguyên một lỗ trống”
“Đó là chỗ của óc, đầu óc không có, qua chín năm, hắn thật sự không biết là thế nào, biến mất, hay là bị nước trôi đi rồi……”
“Đừng nói nữa, Ngưu Lực Phàm. Nghĩ đến làm tôi sợ hãi.”
Hắn liếc tôi một cái, dời đề tài: “Vậy em cùng Tông Thịnh cãi nhau cái gì?”
Tôi không trả lời hắn, nguyên nhân đều là việc giữa tôi cùng Tông Thịnh hai người, Tông Thịnh tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745905/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.