Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, có chút kinh ngạc: “Sao em tới lẹ vậy? Ăn chưa?”
“Ăn rồi. Anh ngồi đây ăn à?”
“Đương nhiên, cơm trưa, cơm chiều đều ở chỗ này. Gọi điện thoại kêu cơm hộp, người nhận order vừa nghe máy thấy đưa tới đèn đường thứ tư trên nhịp cầu thứ ba thì cho rằng anh là ăn mày, hỏi anh là có muốn cho thêm đùi gà không. Hóa ra giờ ăn mày đều hay gọi thế.”
“Sao anh không về nhà ăn?”
Ngưu Lực Phàm buông hộp cơm ra, nói với tôi: “Tông Thịnh trả anh nhiều tiền chỉ để cho anh trực ở đây không cho ai tới gần. Em đến vừa kịp lúc, giúp anh trông vài phút, anh đi vệ sinh cái, cả ngày nay không có đi tè rồi.” Nói xong, hắn co giò chạy mất.
Không biết Tông Thịnh đã cho Ngưu Lực Phàm bao nhiêu tiền mà hắn lại tự nguyện làm như vậy, xem ra bọn họ đã sớm thương thảo ra đối sách rồi nên cắt cử Ngưu Lực Phàm ở lại đây, cũng thật sự yên tâm.
Tôi ngồi xuống chỗ Ngưu Lực Phàm vừa ngồi ban nãy, nhìn mấy thứ hắn để lại thấy dường như hắn cũng thật nhàm chán, sạc dự phòng cũng để đó. Ngoài cơm hộp còn dư, Coca, sạc dự phòng, còn có một túi được bao lại bằng lá bùa vàng. Tôi nghi hoặc cầm lấy chiêc túi, nếu thứ này thật sự quan trọng thì sao Ngưu Lực Phàm lại vứt lại ở đây?!
Tôi hoài nghi mở túi ra, dưới ánh đèn đường tù mù tôi thấy trong túi có chút bột đất, dùng tay chà chà thấy có cả xi măng. Tôi đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745904/chuong-131-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.