Tông Thịnh đấm mạnh vào tấm ván cửa đến rầm một cái. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía hắn, nín thở. Bà cô già ngoài sân gào lên: “Làm cái gì mà đập cửa vậy.”
Tôi vội phất tay với cô ta để cô ta đừng chọc vào Tông Thịnh, nhìn ánh mắt anh phẫn nộ như vậy không chừng sẽ xảy ra chuyện. nhưng cô ta vẫn cố tình không hiểu ý tôi, còn tính chạy lại xem sao.
Tông Thịnh quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ta một cái, cuối cùng thì cô ta cũng nhìn thấy sự tức giận trong mắt anh nên vội nín khe, bỏ đi.
Tông Thịnh lúc này mới chậm rãi quay đầu nói với Lão Bắc: “Lão Bắc, ông nếu dám thương tổn người nhà tôi, tôi sẽ lập tức đi đốt khách sạn Sa Ân. Ông để ý trận pháp đó như vậy, tôi sẽ cho nó thành ra nát bét.”
Nói xong, Tông Thịnh xoay người, kéo tôi đi. Bà của anh mắng theo ở phía sau, mắng anh là không hiểu chuyện. Trong mắt bọn họ thì Lão Bắc là ân nhân cứu mạng của nhà này, không có Lão Bắc thì sẽ không có Tông Thịnh. Tông Thịnh nói như vậy, chính là đại nghịch bất đạo.
Trên xe tôi bị áp suất thấp của Tông Thịnh khiến cho không dám nói tiếng nào, mà anh vẫn luôn trầm mặc chạy thẳng về nội thành. Ngoài cửa xe đã lấp loáng ánh đèn đô thị, cảm thấy rời khỏi thôn đã xa, Tông Thịnh mới dừng xe, dựa vào ghế châm lửa hút thuốc, hạ cửa xe, nhìn ánh đèn bên ngoài thấp giọng nói: “Lão định uy hiếp anh sao? Buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745895/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.