Xe về tới cửa nhà tôi đúng vào giờ cơm chiều. Ba tôi ngồi ở cửa hút thuốc, có vẻ ba mới đi đâu về, trên giày còn đầy bùn đất. Nhìn thấy xe chúng tôi dừng ở cửa ông có chút bất an nhìn qua, rồi vội đứng dậy nói vọng vào nhà: “Ưu Tuyền về rồi! Ưu Tuyền về rồi!” Mẹ tôi đi từ trong nhà ra, vẫn còn đang đeo tạp dề, nhìn tôi mà sắc măt vẫn không vui. Tông Thịnh xuống xe xách theo đồ ăn, “Dì à, để con phụ dì nhé.” Tông Thịnh vừa nói xong thì mẹ tôi nhanh chóng thay đổi thái độ, “Không cần đâu, để đó cho dì. Về là được rồi sao còn mua nhiều đồ ăn vậy. Hai đứa mà đi thì nhà còn có hai người chúng ta làm sao ăn hết.” Tôi hụt hẫng, sao mẹ tôi nhìn thấy Tông Thịnh thì thay đổi nhanh quá vậy?
Lạnh lùng với tôi, mà lại không như thế với Tông Thịnh?! Tuy không nói về sự việc ngày hôm đó, tôi cũng biét rõ, mẹ không muốn nhắc lại, mẹ bị ức hiếp, nhưng tính tình của mẹ là vậy, mẹ chịu ức hiếp tức là bị mất mặt, mà đã là bị mất mặt thì không cần đề cập tới. Thế nên chúng tôi không nói lại, lỡ như ba mẹ mà hỏi lại thì chúng tôi cũng không biết phải giải thích thế nào. Phía ông của Tông Thịnh, anh vẫn nói là muốn lấy được cao ốc Linh Linh nhưng dường như anh cũng chưa từng nói lý do với ông bà. Chương này bị lỗi, lỗi tại chương này.Chỉ là ông bà quá chiều anh, nếu không sao có thể cứ thế làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745893/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.