“A!” Tôi kêu lên thành tiếng. Đúng lúc này, một bàn tay lành lạnh che kín đôi mắt đôi, chặn đứng mọi ánh lửa. Giọng Tông Thịnh truyền tới bên tai tôi: “Ưu Tuyền, đừng nhìn. Đây đều là chuyện đã xảy ra vài thập niên trước rồi, trong phòng này chỉ toàn là chấp niệm của bọn họ, là cảnh tuyệt vọng chết chóc của bọn họ trải qua trước khi chết. Một khi em không cẩn thận thì sẽ bị năng lượng này ảnh hưởng, mau cắn đầu lưỡi, cho mình cảm nhận được cơn đau.”
Tôi vội gật đầu, làm theo lời anh, lấy răng nanh cắn vào đầu lưỡi, đau quá! Nhưng sau cơn đau thì đầu óc tôi quả thật tỉnh táo hơn nhiều. Mọi âm thanh biến mất, ánh lửa n óng rực cũng biến mất. Tông Thịnh buông tay đang che mắt tôi xuống để tôi nhìn quanh.
Bốn phía vẫn đen ngòm, chỉ có âm thanh nước nhỏ giọt vẫn vang lên “Tí tách”
Tông Thịnh đi trước tôi, tay nắm lấy tay tôi: “Anh không nên đưa em xuống đây cùng, nơi này quá nguy hiểm, oán khí nặng quá. Anh cũng nghe thấy tiếng bọn họ và cũng cảm nhận được ánh lửa.”
“Vậy anh…”
“Anh có thể phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác.” Tông Thịnh bước qua một bên, chúng tôi hóa ra đã đứng trước một bức tường xám đầy rêu xanh ẩm ướt. Anh dùng móng tay vạch vạch lên vách, gạch cùng bùn rơi xuống đất.
“Gạch xanh! Là loại gạch thường dùng ở thời đó! Loại gạch này có lợi cho việc lưu trữ những năng lượng kia!”
“Nơi này, thật sự, có thứ đó?!”
“Oán khí rất lớn. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745875/chuong-117-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.