Tôi nắm chặt tay Tông Thịnh ra khỏi thang máy. Sau khi chúng tôi đi ra khỏi thang thì cửa thang cũng đóng lại. Tia sáng duy nhất cũng đã biến mất. Chỉ còn ánh đèn pin bé tí trong tay Tông Thịnh.
Tôi vì tia sáng này biến mất mà thêm phần khẩn trương quay đầu lại nhìn. Nhưng Tông Thịnh thì khác, anh không có chút nào khẩn trương mà vẫn chậm rãi tiến về phía trước, nói: “Thập niên 70-80, hợp tác xã cung-tiêu vẫn là một đơn vị nổi tiếng. Có lợi ích thì sẽ có người tranh đoạt. Cho dù là thời điểm nào cũng vậy, con người vẫn có lòng tham, có được một sẽ muốn có thêm nữa. Lòng tham sẽ càng lúc càng ác liệt, nhưng người ta vẫn cứ tranh đoạt với nhau. Nghe nói, có người ăn cắp bị đội tuần tra phát hiện, trong lúc cấp bách hắn đã đóng cửa kho hàng, ý đồ đốt cháy kho thiêu chết cả hắn lẫn đội tuần tra bên trong. Khi đó, trong kho hàng có đèn dầu là dễ bán nhất, hắn có thể dễ dàng dùng để đốt cháy kho hàng, chỉ có một người trong đội tuần tra trốn thoát được… còn lại tất cả đều chết cháy ở bên trong. Người chạy thoát đó, cũng tàn tật cả đời!”
“Anh từng điều tra nơi này rồi ư?”
“Không điều tra rõ ràng, sao anh có thể mang theo mười mấy người tiến vào đây ở chứ? Làm nghề địa ốc này em thật sự cho là chỉ ném tiền vào là xong sao?”
Thật sự, khi anh đột nhiên nói muốn mua cao ốc Linh Linh đối diện, tôi thật sự nghĩ là anh chỉ quăng tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745874/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.