Tôi không ngồi xuống mà đưa tay đỡ trán có chút đau đầu. Chuyện Vương Càn còn chưa xong, giờ bà Tông Thịnh lại tới quậy gì nữa? Tôi lấy tay che mặt né ánh mắt của bà, nghiêng mắt nhìn Tông Thịnh.
Tông Thịnh bưng bát mì, dường như không có để ý đến tôi. Tôi mắng thầm trong lòng: Tông Thịnh chết bầm, nhất định là lại biến thành Vương Càn rồi, tính bỏ mặc tôi chết tại đây sao?
“Bà à… thực ra…” tôi chưa nghĩ ra cách giải thích, tuy thuốc là do Tông Thịnh đưa cho tôi uống, nhưng tôi cũng muốn vậy, tôi chưa nghĩ tới có con vào thời điểm này.
Tông Thịnh buông chén, lấy giấy lau miệng rồi nói: “Con kêu cô ấy uống.”
Còn may, lúc này anh can thiệp, chứ nếu k hông thì tôi chẳng biết ứng phó thế nào.
Nghe vậy, bà anh sững người: “Tông Thịnh, cái đồ cứng đầu này! Muốn tạo phản phải không!? Ông bà chỉ có mình con để dựa dẫm vào, con phải ép ta và ông con sao? Con muốn nhìn chúng ta chui xuống lỗ mới ưng hả? muốn ẵm chắt khó vậy sao? Sinh xong có bắt tụi con nuôi đâu, muốn chơi sao thì cứ chơi. Ông bà chẳng phải muốn tốt cho hai đứa sao? Hơn nửa đời ta và ông con đã cùng đám chú bác trong nhà đấu đá không phải cũng vì con sao? Những gì của con hiện nay, không phải do ta tranh giành mà có sao? Con tưởng tiền từ trên trời rớt xuống hả? Kêu đẻ một đứa sao khó vậy? biết vậy lúc trước ta không nên…”
Nói tới đây, bà hẳn là ý thức được mình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745853/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.