Ba tôi đã rời nhà, mẹ tôi thì ngồi khóc lóc ở bậu cửa. trong phòng khách, bà Tông Thịnh tròn quay đứng đó, đập mấy cái chén, xỉa xói mẹ tôi: “Cái loạn đàn bà như cô dạy ra con gái là bạch nhãn lang! Có bản lĩnh thì cả nhà trốn đi luôn đi, đừng có quay về đây! Tốt nhất là mộ tổ tiên cũng đào lên đi, chứ không thì cần cẩu ở mỏ nhà ta không có mắt đâu, đào mất lúc nào không biết.” Tay bà còn cầm một cái chén, mà trước mặt bà chính là Tông Thịnh.
Anh đứng giữa bà mình và mẹ tôi, xem ra là tới ngăn cản bà anh đại náo. Nhưng coi bộ, anh chẳng thành công, tính tình của bà anh… chỉ có bà mới dám giữa đêm tự mình đi đào mộ con gái, cạy quan tài…
“Bà à, đã bốn tiếng rồi, bà có mệt hay không?”
“Không mệt! Ta liền phải mắng cho tới khi Tông Ưu Tuyền nhà mình trở về. Ta muốn nghe nghe Tông Ưu Tuyền nói sao với mẹ nó. Nhà chúng nó dám ghét bỏ con, con yên tâm, bà chống lưng cho con.”
Tông Thịnh xoay người lại, trên mặt dù đeo kính râm to nhưng vẫn thấy được anh đang cau mày, chuyện này đúng là không thể bình tĩnh nổi.
Tông Thịnh nhìn thấy tôi ở cửa, bà anh cũng nhìn thấy.
Tôi đi lại chỗ mẹ, kéo mẹ đứng lên nói: “Mẹ, mẹ sang nhà bác ba ăn cơm trước đi.”
“Ưu Tuyền,” Mẹ tôi cũng bắt đầu mắng tôi, “Rốt cuộc là làm sao? Lúc trước không gặp Tông thịnh thì con không vui, giờ đã gặp nhau, không phải còn sống chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745802/chuong-80-2.html