Tôi do dự một lát, rồi rón rén đi xuống nhà. Hắn tuy tính cách dở hơi, nhưng cũng là người có chút tài đặc biệt nên ở gần hắn một chút cảm thấy cũng an toàn hơn.
Tôi xuống nhà, đứng ở cầu thang nhìn hắn. Hắn chỉ quay đầu nhẹ, tuy không nhìn tới tôi, nhưng tôi cảm giác được hắn biết tôi đang ở đây.
Hắn đem tiểu quỷ đặt trên bàn nước ở phòng khách, lại đặt bàn ra kế bên cửa sổ, mở toang cửa sổ ra. Gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến tôi đứng ở cầu thang cũng cảm thấy nhiệt độ giảm thêm một chút.
Tông Thịnh lấy ra một bát nhang, rút ra một bó nhang rất nhỏ, hẳn là giống loại lần trước Thẩm Kế Ân đã dùng để châm vào đầu tôi, chính là âm hương chuyên dùng để tế quỷ.
Hắn chỉ đem nhang cắm xuống bát nhang, cũng không có cung kính cúi lạy như lần trước, tôi càng không ngờ, kế tiếp hắn kéo một chiếc ghế qua ngồi trước mặt tiểu quỷ.
“Muốn chạy trốn hử? Ra nói chuyện nào nhóc!”
Hắn đang nói chuyện cùng quỷ nhỏ kia sao? Quỷ nhỏ sẽ đáp lại hắn sao? Nhìn đứa nhỏ chỉ là em bé, chắc cũng chưa biết nói thì phải.
“Không chịu ra sao? Vậy tao ăn mày luôn nha, đối với tao là đại bổ đó.” Tông Thịnh nói nhẹ nhàng nhưng tiêu quỷ trên bàn lại lắc lư vài cái, kêu lạch cạch trên bàn. Một tiếng trẻ em bé nhỏ vang lên nhẹ nhàng, quẩn quanh trong phòng khách: “không nên ăn tôi nha, đừng ăn tôi nha.” “Nhát gan vậy sao dám chạy tới chỗ của tao hử?!”
“Là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745753/chuong-51-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.