*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu KHông Muốn Chết Tôi cắn môi, thật không biết phải nói với Lan Lan như thế nào, cô nàng là bạn tốt nhất của tôi nên tôi không muốn lừa cô nàng. Nhưng là về việc liên quan tới Tông Thịnh tôi thật không biết phải nói thế nào, hơn nữa việc về Tông Thịnh ở thôn tôi, tuy rằng không phải bí mật, nhưng cũng không thể kể bậy ra ngoài. Tôi do dự trong chốc lát rồi nói: “Chuyện là, thân thể anh tớ không tốt lắm, cậu thấy mặt anh ấy trắng bệch như vậy, một chút huyết sắc cũng không có, cơ thể anh ấy không tốt, tới mức chỉ cần đi vài bước sẽ lăn ra xỉu. Lan Lan, tớ biết tâm tư của cậu, nhưng mà… tớ không muốn gạt cậu đâu, chỉ là…” tôi nóng ruột, cũng không biết có nên nói thật ra không. Lan Lan nhìn dáng vẻ âu sầu của tôi mới đẩy đẩy tôi mà nói: “Thôi thôi, cậu cũng đừng gấp, không có việc gì đâu, bọn m ình đi ăn gì đi nào.” Tôi có thể cùng Lan Lan trở thành chị em tốt cũng là do nguyên nhân này, cô nàng rất dễ nói chuyện, không bao giờ truy hỏi tới cùng. Tôi cùng Lan Lan đi ăn ở một tiệm khá xô bồ trong một phố nhỏ. Nơi đây cái gì cũng có, giá cả cũng mềm. Ven đường nhiều quầy hàng nhỏ, bán ở vỉa hè. Mấy thứ như tất da này nọ bọn tôi mang đi làm cũng đều mua ở đây. Bên vỉa hè cũng có mấy người làm nghề xem bói đoán mệnh. Ngay lúc tôi vừa đi ngang qua một hàng như vậy, ông lão xem mệnh bỗng nói về phía chúng tôi: “Cô gái trẻ, có phải mấy hôm nay cô có gặp quỷ không?” Lan Lan lôi tôi đi nhanh qua, thấp giọng nói: “Đi mau, lừa tiền đó, đừng bị hắn lừa.” Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối sẽ đi theo Lan Lan, nhanh đi khỏi đó, sau đó sẽ đứng lại ở phía xa mà cùng nhau cười vang. Nhưng hiện tại, sau những chuyện đã xảy ra, tôi dừng bước, đi lại chỗ ông lão kia. Thấy tôi như vậy, ông lão nở nụ cười, đẩy chiếc ghế bên cạnh ông ta ra phía tôi. Tôi kéo Lan Lan ngồi lên chiếc ghế dài đó. Lan Lan vẻ mặt không vui, không buồn liếc mắt nhìn ông lão. Tôi chưa nói gì, ông lão đã nói: “Cô gái, hiện tại quanh thân cô toàn quỷ khí, trong mắt đám quỷ thì cô chính là đồng loại.” Tôi cau mày, điều này Tông Thịnh đã nói cùng tôi khi tôi gặp quỷ ảnh trong thang máy. Tông Thịnh từng nói trong mắt lũ quỷ thì tôi chính là đồng loại. ông lão tiếp tục hỏi: “Gần đây cô có đi đâu lạ không, hay gặp ai đó đặc biệt??” Lan Lan đang ở bên cạnh, tôi cũng không thể nói rõ ràng, chỉ có thể gật gật đầu. Ông lão mỉm cười tủm tỉm, lấy một tờ giấy màu đỏ trên đât, gấp thành hình tam giác đưa cho tôi. “Buổi tối khi ngủ thì để bùa này ở ngực, ban ngày thì để trong túi quần áo. Tôi cam đoan với cô quỷ nào cũng không gặp được.” tôi vừa muốn đưa tay nhận lấy ông ta đã đưa ra hai đầu ngón tay. Lan Lan vội kéo tôi qua, thấp giọng nói: “Lừa tiền.” “Có 20 tệ, coi như mua lấy sự yên tâm.” Tôi thấp giọng đáp, đưa tiền cho ông lão lấy lá bùa cầm trong tay. Lan Lan lại kéo tôi bước đi. Lầnnày tôi không chống đối mà đi theo cô ấy. Đi xa một quãng, Lan Lan mới lớn tiếng nói: “Loại này mà cậu cũng tin à?” “Vừa ăn vừa nói đi, mấy ngày nay đúng là tớ gặp chút chuyện.” Hai đứa ngồi trong một quán nhỏ ăn thức ăn nhanh. Tôi cũng kể lại cho cô nàng nghe về việc gặp quỷ ảnh trong thang máy hôm trước. Khi cô nàng hỏi tôi làm sao thoát thì tôi nói là do anh trai cứu. Tôi thấy tôi đã nói về Tông Thịnh rất bình thường nhưng mà không nghĩ tới Lan Lan khi nghe thấy việc về Tông Thịnh mặt lại hớn hở lên như vậy là thế nào? Hôm đó vừa vặn là ngày chúng tôi thay ca, cả hai có thể ở lại ký túc xá ngủ thoải mái. Buổi tối, tôi trịnh trọng đặt lá bùa trên ngực, cả người nằm ngay ngắn do sợ khi ngủ say xoay người khiến lá bùa rơi xuống. Tôi nằm trên giường, nghĩ tới trong mơ ngoài gặp Tông Thịnh còn cả một gã quỷ nam bưng chén máu nữa. Không biết quan hệ giữa bọn họ thế nào. Hay là, tôi chỉ nằm mơ thôi, tự bản thân tôi suy nghĩ quá nhiều. Đêm đó, tôi ngủ thật ngon, cũng chẳng mộng mị gì, ngủ thẳng tới sáng. May mà Lan Lan gọi dậy, hai đứa vội vàng dậy đi sang nhận ca trực. Khi chúng tôi tiến vào khách sạn từ cửa sau đã nghe giọng Tông Thịnh: “Kêu Tông Ưu Tuyền tới làm thủ tục trả phòng cho tôi.” Nhân viên quầy lễ tân nói: “Thật xin lỗi, cô ấy chưa đến. tôi nghĩ tôi cũng có thể hỗ trợ quý khách, nếu tôi có làm gì không tốt mong ngài hãy chỉ bảo.” Tôi vội chạy vào phòng nghỉ, từ trong phòng nghe tiếng nói bên ngoài. Nhưng trong phòng còn có chị hướng dẫn tôi đang thay đồ, nhìn thấy tôi lén lút nấp sau cửa thì hỏi: “Trai đẹp bên ngoài không phải là anh trai em sao? Sao lại trốn ở đây?” Hóa ra viêc tôi nói hắn là anh trai tôi qua một ngày một đêm thì cả khách sạn đã biết rồi. “Hì hì, hai anh em em từ bé đã luôn đánh nhau.” Thực ra thì khi Tông Thịnh còn bé chưa từng đánh tôi. Tôi còn nhớ rõ khi bé ở nhà trẻ, hắn chỉ dùng một cai tát mà đánh cho thằng nhóc khác bị chảy máu, còn dùng tay bóp cổ khiến đứa trẻ kia thở không được tím tái mặt mày. Ai cũng bị dọa tới phát sợ, cô giáo bẻ tay hắn ra, đánh vào mông hắn mà hắn không hề có cảm giác, y như muốn giết chết thằng bé kia. Tôi cũng sợ cực kỳ, nhào lên cắn vào tay hắn một cái. Hắn dường như là phản xạ có điều kiện liền buông tay. Đối với việc của hắn khi còn bé tôi không nhớ rõ lắm. nhưng riêng việc này lại nhớ rõ ràng vì đứa bé kia bị đánh tới máu chảy đầy đầu, mặt mày tím ngắt trong rất khủng bố. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh như vậy. Đương nhiên, hậu quả của tôi khi làm anh hùng cứu bạn học là bị hắn vung tay ném văng vào tường, đau tới phát khóc. Việc Tông Thịnh trả phòng khiến trng lòng tôi nhẹ nhàng không ít. Nó sẽ kết thúc cuộc sống kinh hoàng bữa giờ của tôi, cuộc sống của tôi sẽ trở lại bình thường, tôi hy vọng Tông Thịnh lúc này đây sẽ biến mất không bao giờ xuất hiện nữa. Ngay lúc tôi đang cao hứng thì nghe giọng hắn: “Nói với Tông Ưu Tuyền, nếu cô ta không muốn chết thì đêm nay tới đỉa chỉ này tìm tôi. Nếu cô ta không tới, tôi tự có cách tìm được cô ấy, tới chừng đó thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Chị gái đứng cạnh tôi cũng nghe được: “Quan hệ của em với anh trai thật sự không tốt đó nha. Dù gì cũng là anh em, nếu có gì thì cũng phải giúp em chứ. Ha ha, lần trước còn đòi khiếu nại em, hóa ra là anh em mâu thuẫn diễn kịch cho bọn ta xem.” “Thực xin lỗi chị.” Lúc này tôi cũng không biết nói gì mới ổn, tôi thật không muốn mọi việc phải tới nước này. Hai phút sau, bên ngoài đã không còn âm thanh. Sàn khách sạn bằng đá cẩm thạch, dù mang giày đế mềm cũng phải có âm thanh. Trừ phi là người đó mang g ìay mềm, còn cố ý đi nhẹ mới k hông có tiếng động. Nhưng ai mà lại cẩn thận tới vậy chứ? Bất quá, Tông Thịnh đi đứng đúng là không có chút tiếng động nào. Lúc này tôi mới thăm dò ở ngoài, đúng là không còn khách. Lúc này tôi với chị ấy mới ra ngoài nhận ca. Nhân viên phục vụ đưa tôi một tờ giấy ghi chú. “Đây, Ưu Tuyền. khách ban nãy nói đưa cô, nếu cô không muốn chết thì tới tìm hắn. Ôi, là một khu biệt thự đó.” Chị gái nói giúp tôi: “Là anh trai em ấy, đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Tôi nhận tờ giấy, chính là khu biệt thự nhà họ. Hắn đã nói rõ tới vậy, tôi có nên đi tìm hắn không đây? Tôi băn khoăn việc này suốt cả ngày. Lúc không có khách tôi lại nghĩ về việc đó. Quan trọng nhất chính là câu nói kia của Tông Thịnh, “Nếu cô ta không muốn chết”, hắn muốn chỉnh tôi, đúng là!!! Ý đồ hắn giờ chắc là muốn nói việc tôi muốn phủi sạch quan hệ cùng hắn nói cho bà hắn, cho ba mẹ tôi để tạo áp lực! Đúng 5 giờ chiều, lúc giao ban, tôi quyết định! Nhất định phải qua đó coi sao! Tiểu khu đó đông người vậy, hắn có khả năng làm gì tôi chứ!?
------Thông báo nhỏ------ Từ hôm nay Mèo sẽ bắt đầu work from home, có nghĩa là có thể Mèo sẽ làm truyện nhiều hơn mỗi ngày, nhưng cũng có thể là thời gian làm truyện cũng sẽ dài hơn chút. Mong mọi người kiên nhẫn cùng Mèo ha! Yên tâm là Mèo còn nôn đọc chap mới hơn mọi người nữa nè.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]