Chương trước
Chương sau
Sau khi Tạ Đào rời khỏi cục Cảnh sát, Tô Linh Hoa và Trịnh Văn Hoằng đã hiểu rõ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Khi Tô Linh Hoa xem đoạn video giám sát kia, nếu không phải Trịnh Văn Hoằng ở bên cạnh kịp thời đỡ bà, thì ngay cả đứng bà cũng đứng không nổi.
Tô Linh Hoa gần như không khống chế được cảm xúc của mình.
Suýt chút nữa, chỉ suýt một chút như vậy... Bà phải vĩnh viễn mất đi con gái.
Khi quay đầu lại, bà nghe người cha của cô gái lạ suýt chút nữa bóp chết Tạ Đào vẫn đang dò hỏi cảnh sát có biện pháp hòa giải hay không. Bà lớn giọng nói: "Chúng tôi tuyệt đối không tiếp nhận hòa giải!"
Khi cha ruột của Triệu Nhất Huyên nghe những lời này của bà, lại nghe cảnh sát nói bọn họ chính là người giám hộ của Tạ Đào, ông vội vàng đi tới, "Xin hai người thương xót, con gái tôi mới mười bảy tuổi, nó không thể ngồi tù! Lúc này mà ngồi tù, vậy chẳng phải cả đời nó bị huỷ hoại sao?"
Lúc này, Triệu Nhất Huyên đã sớm bị cảnh sát đưa đi.
Trước khi phiên tòa bắt đầu xét xử, cô ta sẽ bị nhốt trong trại tạm giam.
"Cô ta suýt chút nữa giết con gái tôi!"
Cơn tức xông lên đầu, Tô Linh Hoa trừng mắt với người đàn ông trung niên đang ăn nói khép nép trước mặt, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt phiếm hồng, "Sao ông còn không biết xấu hổ đứng ở đây? Muốn hòa giải? Đời này cũng không thể!"
Trịnh Văn Hoằng luôn quá mức bình tĩnh, giờ phút này cũng không ngoại lệ.
Ông vỗ vỗ vai Tô Linh Hoa, xem như trấn an, sau đó ông nhìn người đàn ông trung niên kia, đỉnh mày nhăn lại, ánh mắt hơi trầm xuống, nhiều thêm mấy phần nghiêm túc và lạnh lùng, khi nói chuyện, ngữ khí rất trầm ổn, cũng không hề cho phép biện luận, "Chuyện này không cần hòa giải, con gái ông dám làm ra chuyện như vậy, chúng tôi sẽ để cô ta trả đúng giá."
Triệu Nhất Huyên bị nghi ngờ có liên quan đến việc cố tổn ý thương người khác, bị toà án đề cập đến việc thưa kiện, đồng thời, Từ Hủy ở trại quản lý cải tạo thanh thiếu niên cũng khai báo sự thật trước đây cô ta và Triệu Nhất Huyên từng cùng nhau bạo lực sỉ nhục người khác, cũng cung cấp thêm chứng cứ mới.
Lần này, Triệu Nhất Huyên thật sự phải ngồi tù rồi.
Lúc Tạ Đào đi thăm Chu Tân Nguyệt, cô gặp Tống Thi Mạn ở hành lang bệnh viện.
"Thì ra, cậu biết Chu Tân Nguyệt à."
Tống Thi Mạn đã tới nơi này rất nhiều lần, nhưng không một lần nào cô ta dám đi vào phòng bệnh kia.
Khi nhìn thấy Tạ Đào đi ra từ phòng bệnh kia, Tống Thi Mạn không nghi ngờ gì mà sửng sốt.
"Cậu ấy là bạn tôi, người bạn tốt nhất của tôi." Tạ Đào nói.
Khi đứng trước mặt Tạ Đào, cô ta nghiêm túc đánh giá cô gái trước mắt một lần nữa, từng hình ảnh trong rất nhiều hình ảnh của khoảng thời gian trước đây hiện lên trong đầu cô ta, cô ta như bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó.
"Mình... Tạ Đào,"
Tống Thi Mạn mấp máy môi, cô ta nắm chặt cái túi trong tay theo bản năng, "Mình thật sự không biết những chuyện Từ Hủy và Triệu Nhất Huyên làm...Mình, mình cũng là bây giờ mới biết."
Trước đây, có rất nhiều đồn đãi có liên quan đến cô ta và Từ Hủy, Triệu Nhất Huyên.
Tống Thi Mạn của trước kia, trước nay chưa bao giờ để trong lòng.
Có lẽ là Từ Hủy và Triệu Nhất Huyên ngụy trang đủ tốt, hoặc là cô ta cho rằng chính mình và Từ Hủy, Triệu Nhất Huyên, xem như là bạn tốt.
Mà cô ta tin tưởng bạn bè.
Nhưng xem ra, một người trong hai người đó coi ba của cô như máy ATM, một người còn lại coi cô ta như máy ATM.
Có lẽ vì nguyên nhân gia đình, mẹ ruột của cô từ nhỏ là một đại tiểu thư kiêu căng lắm tiền. Mà cô ta chịu sự ảnh hưởng của mẹ, chính cô ta từ trước đến nay cũng quen thói kiêu căng.
Cô ta quen được người khác lấy lòng, quen được người khác vây quanh, nhưng việc này làm cho cô ta sớm quên mất nên bình đẳng đối xử với người khác như thế nào.
Đối xử với người khác là như thế, đối với người mà cô ta xem là bạn bè, cũng không khác là bao.
"Cho nên cậu muốn nói gì?"
Tạ Đào yên lặng nhìn cô ta, "Cậu cảm thấy bản thân rất vô tội?"
"Mình, mình không đánh cô ta, mình căn bản không tham dự vào những việc của hai người họ..."
Tống Thi Mạn vội nói.
"Nếu cậu thật sự cảm thấy bản thân có thể yên tâm thoải mái, hôm nay cậu sẽ không đứng ở chỗ này."
Tạ Đào nói, "Không phải sao Tống Thi Mạn?"
Nếu cô ta thật sự cảm thấy bản thân không hề có một tí liên quan nào với chuyện này, như vậy dựa theo tính cách của cô ta, hôm nay cô ta sẽ không xuất hiện ở bệnh viện, sẽ không giải thích nhiều như vậy với Tạ Đào.
Như bị người khác chọc phá sợ hãi và bất an ẩn giấu trong nội tâm trong chốc lát, sắc mặt của Tống Thi Mạn lập tức hơi tái đi. Cô ta nhúc nhích môi, như muốn cãi lại gì đó, rồi lại cảm thấy dường như bản thân không nói nên lời.
"Cậu cho rằng, ngoại trừ bạo lực trêи cơ thể ra, sỉ nhục bằng lời nói không tính là bạo lực sao?"
Tạ Đào nhìn chằm chằm cô ta, "Tống Thi Mạn, cậu cảm thấy vì sao Tân Nguyệt mắc bệnh trầm cảm? Vì sao cậu ấy mắc bệnh kén ăn nghiêm trọng như vậy?"
"Là cậu hết lần này đến lần khác ở trước mặt cậu ấy cường điệu cậu ấy béo, cậu ấy xấu. Cậu dùng mọi lời nói có tính nhục nhã để giễu cợt cậu ấy, sỉ nhục cậu ấy, mỉa mai cậu ấy... Cậu làm một cô gái từng cởi mở vui vẻ như vậy biến thành dáng vẻ tự ti lại mẫn cảm như hiện tại, cậu còn cảm thấy, bản thân rất vô tội hả?"
Từng câu từng chữ của Tạ Đào, đều như một con dao sắc bén, hung hăng cứa lên trái tim của Tống Thi Mạn.
Làm cô ta tránh cũng không thể tránh.
"Mình, mình thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy..." Tống Thi Mạn nghẹn đỏ hốc mắt, cả người đều rất hoảng loạn.
"Chu Tân Nguyệt từng đắc tội cậu sao?"
Tạ Đào hỏi cô ta.
Tống Thi Mạn lắc đầu, nước mắt rớt xuống.
"Mình, mình chỉ vì Từ Hủy..."
Lại nói tiếp, nguyên nhân Tống Thi Mạn nhằm vào Chu Tân Nguyệt, đơn giản chính là vì Từ Hủy.
Bởi vì Chu Tân Nguyệt thích nam sinh kia, vừa lúc là chàng trai Từ Hủy đang theo đuổi.
Cô ta chẳng qua là vì "bạn tốt" nên bắt nạt kẻ yếu.

Mà một nguyên nhân khác, lại vì sau khi cô ta biết cha mẹ của Chu Tân Nguyệt đều làm việc ở Tống thị, sau khi biết là nhân viên của ba cô ta thì trong lòng cũng không khỏi thêm vài phần khinh thường đối với người bạn cùng lớp.
Giờ phút này đối mặt với sự chất vấn Tạ Đào, Tống Thi Mạn không thể phủ nhận, bởi vì sự khinh thường trong lòng và cảm giác ưu việt của bản thân, cô ta đối với Chu Tân Nguyệt, ngay từ đầu đã có thành kiến và khinh thường.
Cô ta trước nay đều không nghĩ tới, lời chính mình nói ra, đối với Chu Tân Nguyệt mà nói, chính là từng vết từng vết thương cứa lên trêи người cô ấy.
Lời cay độc làm người khác rét run vào ngày hè.
Rốt cuộc sự sỉ nhục trong lời nói có thể tạo thành thương tổn bao lớn cho người khác? Tống Thi Mạn chưa bao giờ nghĩ đến.
"Cậu đi đi."
Tạ Đào chỉ vào cầu thang cuối hành lang, cô nói.
Tống Thi Mạn đứng chỗ đó, khóc đến lợi hại, hai mắt đẫm lệ cộng thêm hoảng loạn và mờ mịt.
Cô ta muốn xin lỗi Chu Tân Nguyệt.
Nhưng giờ phút này cô ta đứng ở nơi này, lại cảm thấy bất kể chính mình có làm thế nào cũng không thể bước một bước nào vào phòng bệnh kia. Cô ta sợ phải đối mặt với cô gái kia.
Tống Thi Mạn biết, có lẽ bản thân vĩnh viễn, đều sẽ không bao giờ có được sự tha thứ của cô ấy.
Mà cô ta chắc chắn phải chịu đựng sự ăn năn trong nội tâm chính mình.
Tạ Đào không muốn nói thêm một câu nào với Tống Thi Mạn nữa, cô xoay người rời đi.
Bởi vì bị thương ở đầu gối, Tạ Đào tạm thời không thể đi làm thêm, cho nên cô trực tiếp về phòng trọ.
Buổi tối lúc hơn 7 giờ, Tạ Đào tự nấu một tô mì rau củ, bỏ thêm một muỗng lớn tương ớt dì Phúc làm, ăn đến chóp mũi cô cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Bưng tô lên uống một ngụm canh, Tạ Đào thở phào thật dài, khi cô nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt kia hơi cong lên, rốt cuộc cũng tăng thêm độ cung của ý cười.
Buổi tối hôm đó, Tạ Đào và Chu Tân Nguyệt ôm nhau, khi nghe cô ấy khóc, Tạ Đào rốt cuộc biết ý nghĩ chân thật trong nội tâm Chu Tân Nguyệt.
Cha mẹ của Chu Tân Nguyệt luôn bận rộn, từ khi cô ấy còn nhỏ, đến khi lớn lên, đều là như vậy.
Bọn họ làm việc ở Tống thị nhiều năm như vậy, Chu Tân Nguyệt luôn cảm thấy, đối với cha mẹ mà nói, công việc của bọn họ, vĩnh viễn là hạng nhất trong lòng bọn họ.
Cha ruột làm trợ lý đặc biệt, thường thường vì một cuộc gọi của cha Tống Thi Mạn, cho dù là nửa đêm cũng phải qua đó.
Mà mẹ ruột của cô là Nghiêm Tích Bình vì có thể thăng chức, cũng thường xem văn phòng như nhà.
"Bọn họ thích công việc này như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, cũng không thể bởi vì tớ mà vứt bỏ?"
Đây là những gì Chu Tân Nguyệt nói tối hôm đó.
Đó không chỉ là chỉ vứt bỏ một công việc đơn giản như vậy, nếu có thêm vết nhơ là đánh cắp bí mật của công ty, có lẽ bọn họ sẽ không tìm được công việc gì nữa.
Chu Tân Nguyệt biết, cha của Tống Thi Mạn rất thương yêu cô ta.
Mà Từ Hủy và Triệu Nhất Huyên đều là bạn tốt của Tống Thi Mạn, hơn nữa Tống Thi Mạn đối với cô ấy cũng dùng đủ loại lời độc địa để công kϊƈɦ, nên làm cô ấy không thể không tin.
Khi Nghiêm Tích Bình biết Chu Tân Nguyệt vì sợ bọn họ bị mất việc mới lựa chọn chẳng nói gì cả, người đàn bà nhìn như luôn cứng rắn như vậy bỗng nhiên rơi nước mắt.
Hai vợ chồng họ đồng loạt từ chức ở Tống Thị, chuẩn bị đưa Chu Tân Nguyệt ra nước ngoài chữa bệnh, cũng là đền bù sự bầu bạn mà con gái mình nên có.
Thở phào thật dài, Tạ Đào chống cằm, bỗng nhiên cảm thấy, mọi thứ dường như trở nên tốt hơn một chút rồi.
Bầu trời trước mắt Tạ Đào dần dần tối, màn đêm của một thời không khác cũng bắt đầu chậm rãi buông xuống.
Vệ Uẩn đi xuyên qua hẻm nhỏ màu đỏ trong cung, hắn vừa gặp mặt hoàng đế của triều Đại Chu —— Khải Hòa đế. Khi đi tới đại môn cấm cung (*),mượn đèn của nội thị bên cạnh cầm trong tay, hắn nâng tầm mắt nhìn phía cuối lối đi dường như có đoàn người đang chờ ở đó.
(*) Cấm cung tương tự cung cấm, đều chỉ chỗ ở của đế vương.
Một đống đèn cung đình ở chung quanh, làm người nọ mặc cẩm y, đội kim quan ở giữa, không hề chói mắt.
"Đại nhân, là Thái tử." Vệ Kính bỗng nhiên lên tiếng.
Vệ Uẩn dừng một chút, không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Vệ Kính một cái.
Vệ Kính lập tức nói với nội thị kia, "Công công không cần tiễn nữa."
Sao nội thị kia không biết có một bóng dáng từ xa chứ? Vì thế hắn lập tức khom lưng hành lễ với Vệ Uẩn. Sau đó giao đèn cung đình cho Vệ Kính, chắp tay lui về phía sau vài bước, sau đó mới xoay người đi.
Khi Vệ Uẩn đi đến trước mặt Thái tử Triệu Chính Đàm, hắn cúi đầu thi lễ, "Thần, tham kiến Thái tử điện hạ."
"Vệ đại nhân để cô gia (*) chờ lâu đó."
(*) Cô là cách xưng hô khiêm tốn của các vị vua, chư hầu.
Triệu Chính Đàm vừa mở miệng, trong giọng nói là ý vị thâm sâu.
Mặt mày của Vệ Uẩn chưa động, trêи mặt nhìn không ra chút cảm xúc gợn sóng nào. "Không biết Thái tử điện hạ, có chuyện gì quan trọng?"
"Vệ Uẩn ngươi hà tất giả vờ hồ đồ với cô gia!"
Triệu Chính Đàm vung tay áo rộng lên, trêи gương mặt trẻ tuổi tuấn dật kia xuất hiện vài phần giận dữ, "Dám trộm đồ của cô gia, ngươi đúng là to gan lớn mật!"
"Thần không dám."
Khi Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm bình đạm thanh lãnh như cũ, "Khẩn điện hạ nói thận trọng."
"Ngươi không dám?"
Triệu Chính Đàm lạnh lùng cười một cái, đi lên trước vài bước, hắn nghiêng người đứng bên cạnh Vệ Uẩn, bỗng nhiên hạ giọng nói đến cực thấp, hơi có ý vị nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện Thiệu An Hà, ngươi vốn không cần quản."
"Ngươi rốt cuộc, vì sao phải quản chuyện nhàn rỗi này?"
Vệ Uẩn nghe vậy, lại không đáp, ngược lại hỏi hắn, "Đã là chuyện nhàn rỗi, vậy điện hạ sao phải nhúng tay?"

Bàn tay của Triệu Chính Đàm nắm chặt thành quyền dưới tay áo rộng, lại bỗng chốc thả lỏng, hắn yên lặng nhìn vị công tử trẻ tuổi được phụ hoàng hắn đích thân phong là quốc sư triều Đại Chu, ánh sáng âm u trong đôi mắt kia đan thành hình bóng cực kỳ dày đặc.
Vậy mà hắn chưa bao giờ nhìn thấu vị quốc sư trẻ tuổi này.
Chuyện này đối với Triệu Chính Đàm mà nói, rốt cuộc có phải chuyện nhàn rỗi hay không, trong lòng hắn biết rõ ràng.
Mà bản danh sách kia đã rơi vào tay Vệ Uẩn, hiện giờ, đã muộn rồi.
"Vệ Uẩn."
Triệu Chính Đàm vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo trêи ngón cái, tức giận đến nỗi tự cười, "Ngươi đúng là giỏi thật..."
Vệ Uẩn đang muốn nói gì đó, lại rõ ràng cảm giác được, dưới tay áo rộng, Đồng Bội bị hắn cầm trong tay lập tức nóng hầm hập.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn đã cầm một lá thư hơi mỏng giữa ngón tay.
Lúc đó, Triệu Chính Đàm đã dẫn đoàn người kia vòng qua hắn, đi sâu hơn trêи hành lang cung đình.
Từng ngọn đèn lướt qua hắn, sườn mặt hắn không cố định dưới ánh sáng khi sáng khi tối, làm thêm vài phần gam màu ấm áp.
Khi ngồi trêи xe ngựa, Vệ Uẩn cầm lá thư kia trong tay, mày hắn hơi nhíu lại.
Đã nhiều ngày qua, ngày nào Vệ Uẩn cũng nhận được mấy chục lá thư.
Mà trêи thư nàng viết phần lớn đều là những nội dung nhàm chán.
Thí dụ như:
"Vệ Uẩn Vệ Uẩn, hôm nay trời mưa đó!"
"Hôm nay ta ăn hai chén cơm, một dĩa thịt kho tàu, em lợi hại không?"
"Dưới lầu nhà ta có một con mèo vàng tới, ta đút kẹo bơ xốp cho nó, hình như nó đặc biệt thích thú."
"Trời ơi Vệ Uẩn, ta vừa soi gương, đếm miệng vết thương trêи mặt một chút, đếm đếm ta bị sự xấu của bản thân dọa khóc..."
"Vệ Uẩn ăn sáng chưa?"
"Vệ Uẩn ăn trưa chưa?"
"Cơm chiều thì sao?"
"Có lẽ là, ngươi có thói quen ăn khuya à?"
...
Sao cả đầu nàng đều là ăn?
Vệ Uẩn ngay từ đầu còn nhẫn nại đáp lại một hai chữ, sau đó lại lười đáp lại.
Nhưng dường như việc này cũng không đánh mất sự tích cực của nàng.
"Vệ Uẩn, ngươi đang làm gì thế?"
Đây là nội dung của lá thư rơi vào tay hắn khi vừa nói chuyện với Thái tử Triệu Chính Đàm.
Vệ Uẩn cầm tờ giấy viết thư, rũ mi mắt, thần sắc u tối không rõ.
Nàng đang ở một thế giới hoàn toàn khác với nơi của hắn, đây là chuyện hắn đã biết từ sớm.
Nàng thoạt nhìn chẳng qua là một cô nương đơn giản.
Nhưng Vệ Uẩn lại nhạy cảm nhận ra, có lẽ trêи người nàng cất giấu chân tướng hắn luôn muốn điều tra rõ, chân tướng của mọi chuyện có liên quan đến những thứ hắn có thể nhìn thấy từ khi còn nhỏ, và quầng sáng thần bí hắn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy.
Suy nghĩ một lúc, Vệ Uẩn vươn ngón tay có khớp xương rõ ràng thoáng ấn vào ấn đường của mình.
Như thế xem ra, hắn còn cần duy trì loại liên lạc kỳ lạ với tên tiểu lảm nhảm này.
Tạ Đào đợi mười mấy phút cũng không chờ được Vệ Uẩn nhắn lại, cô dứt khoát cầm điện thoại đi xuống siêu thị ngoài tiểu khu mua sữa chua uống.
Lúc ra khỏi siêu thị, Tạ Đào vừa nhìn di động vừa uống sữa chua, cô căn bản không chú ý tới xung quanh mà cứ bước đi, mọi thứ quanh cô như bị hợp lại trong sương mù đen dày đặc thành bóng dáng mơ hồ, giống như một nét vẽ tả ý (*) cực kỳ thành thục trong tranh thuỷ mặc.
(*) Vẽ tả ý là phỏng vẽ một bức tranh theo ý của tác giả. Loại tranh này ngày nay còn gọi là Tranh Ấn Tượng.
Khi cô ngẩng đầu, trước mắt chẳng còn lại gì cả, ngay cả đèn đường cũng mất đi ánh sáng.
Chỉ có ánh sáng vàng ấm đang đung đưa được tản ra từ lồng đèn treo trước căn nhà cổ cách đó không xa.
???
Tạ Đào cảm thấy có lẽ bản thân xuất hiện ảo giác rồi.
Vì thế cô dụi mắt, nhưng khi mở mắt ra, căn nhà vẫn là căn nhà kia, quanh mình chẳng còn lại gì cả, ngay cả con đường dưới chân cũng biến thành phiến đá xanh.
Khi cô thật cẩn thận đi đến trước căn nhà kia, cô mới phát hiện có một bảng hiệu được treo ở giữa đấu củng (*) cổ xưa.
(*) Đấu củng là loại hình kiến trúc dùng để nâng đỡ mái ngói.
Bên trêи có ba chữ to dát vàng: Tiểu Tửu Quán (*).
(*) Tiểu Tửu Quán ý chỉ quán rượu nhỏ.
Hai bên cửa lớn đang mở có đặt sư tử bằng đá, dưới ánh sáng lờ mờ, thoạt nhìn hơi âm u. Tạ Đào cảm thấy lưng cô đã bắt đầu lạnh.
Chợt có một thiếu niên mặc áo hoodie màu xanh đậm đi ra từ cửa lớn, Tạ Đào vừa nhìn thấy gương mặt của anh ấy thì bất ngờ đến mức làm rớt sữa chua trong tay.
Không phải anh ấy là thiếu niên thần bí bỗng nhiên xuất hiện lúc cô bị Triệu Nhất Huyên bóp cổ trước đây sao?
Thiếu niên dựa vào khung cửa, anh ấy nhướng mày với cô:
" Chào mừng đến với Tiểu Tửu Quán, mời vào trong."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.