Màn mưa ngoài mái hiên mờ ảo, kín kẽ như mấy sợi tơ. Khoảnh khắc từng giọt mưa gõ vào ngói nhà màu đen phát ra âm thanh thanh thúy trong trẻo.
Trong không khí dường như tràn ngập hương vị cỏ xanh ẩm ướt.
Lúc đó, có người đạp lên mặt đất ẩm ướt, tay cầm một cây dù màu xanh lá chậm rãi đi đến.
Vệ Kính canh giữ ở cửa vừa nâng tầm mắt nhìn thì nghiêng đầu để sát vào cửa sổ, hắn nói, "Đại nhân, Thế tử gia tới."
Thế tử gia trong miệng Vệ Kính, là đương kim thế tử của phủ Nam Bình Hầu —— Tề Tế.
Hắn vừa dứt lời thì thấy Tề Tế mặc áo choàng mùa đông có hoa văn màu bạc bước lên thềm đá. Vì thế hắn vội vàng gọi một tiếng "Thế tử gia", sau đó nhận lấy cây dù trong tay Tề Tế.
Tề Tế gật đầu, gương mặt thanh tuấn dường như đã biết cười từ lúc sinh ra, cả người lộ ra khí chất ôn nhuận thanh nhã.
Hắn nâng bước bước vào thư phòng, vừa nhìn thì thấy Vệ Uẩn ngồi sau án thư.
"Dường như Diên Trần huynh một chút cũng không gấp."
Tề Tế hơi mỉm cười, tốc độ nói hơi chậm.
Vệ Uẩn cũng không ngẩng đầu lên, không thèm để ý, mà nhìn chằm chằm quyển sách trong tay. "Nếu ngươi nhàn nhã như vậy, vậy thì nghe lời phụ thân, sớm vào triều làm quan, đi theo đường chính đạo."
Quả nhiên, vừa nghe lời này, ý cười trêи mặt Tề Tế lập tức có chút thu lại.
Hắn lắc đầu thở dài một hơi rồi bỗng nhiên xoay người nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-khong-gap-mat/167794/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.