Editor: Alice
Đường xuống núi có vẻ nhanh hơn một chút.
Mạnh Vãn mệt đến mức chân nặng trịch như đeo chì, bụng đói cồn cào không muốn nhúc nhích.
Dưới núi có rất nhiều quán cơm nhỏ, hai người vào một quán gần nhất, Mạnh Vãn khó nhọc ngồi xuống ghế.
Lục Triều Thanh đi ra từ toilet đã rửa mặt sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái y như trước lúc leo núi.
Mạnh Vãn hừ lạnh, xem ra anh miễn cưỡng có một ưu điểm đó là không cần tập thể dục vẫn có sức khỏe tốt.
"Muốn ăn gì?" Lục Triều Thanh ngồi xuống cạnh cô, lật quyển thực đơn dày cộp.
Mạnh Vãn chọn hai món mình thích, gọi thêm một bát canh, Lục Triều Thanh cũng đói nên gọi thêm hai món mặn nữa.
Lúc nhân viên phục vụ đến lấy menu đi, Lục Triều Thanh nhìn cô gái đang co quắp ở ghế, hỏi: "Em không đi rửa mặt à?"
Mạnh Vãn nhíu mày: "Mặt em bẩn lắm à?"
Tốt xấu gì anh cũng biết điều một chút nên lắc đầu.
Mạnh Vãn lườm anh một cái, cố gắng đứng dậy, cầm khăn mặt rồi lê thân xác mệt mỏi vào toilet. Cô chỉ rửa mặt qua, không trang điểm nữa. Hẹn hò với người máy thì trang điểm cho ai ngắm? Dù sao anh ta cũng là một khúc gỗ di động.
Mạnh Vãn vừa rửa mặt xong nên trán căng bóng hơi ướt, khuôn mặt lúc không trang điểm trông vô cùng thanh thoát, hai má ửng hồng, bờ môi căng mọng như quả anh đào.
Lục Triều Thanh phát hiện ra mình thích nhìn mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-khoa-vat-ly-cua-toi/3495182/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.