Chương trước
Chương sau
Tháng chín, nhiệt độ ngoài trời ở Hạ Xuyên vẫn khá cao, đã giữa trưa nên cây cối hai bên đường đều bị ánh nắng làm cho khô héo. Ve sầu nằm ở bên trên kêu ầm ĩ làm tăng thêm sự khô nóng. Trên con đường nhựa, chiếc xe hơi phóng vùn vụt làm phả nhiệt độ ấm nóng vào mặt…
Tiền Vũ muốn xem kĩ rốt cuộc mặt của Lục Cẩn Bạch như thế nào, nên cậu cũng không dẫn người đi xa, sau khi ra cổng trường thì đến gần tìm quán ăn nhỏ, đặt phòng nhỏ rồi dẫn người vào.
“Cậu muốn ăn chút gì không?” Tiền Vũ nhận lấy thực đơn rồi ngồi xuống đưa cho Lục Cẩn Bạch, tỏ ý cho phục vụ lấy một bản khác cho mình.
“Không cần.” Lục Cẩn Bạch tùy ý khoác tay: “Cậu chọn đi, cái nào cũng được.”
Tiền Vũ gật đầu, thu lại bàn tay đang đưa thực đơn, động tác nhanh chóng chỉ mấy món xào thanh đạm, cuối cùng còn không quên dặn một câu: “Không cho hành, gừng, tỏi, rau mùi vào, thức ăn cũng không được cay, một chút cũng không được!”
Lúc ghi tên món ăn, cô phục vụ không khỏi liếc nhìn hai người mấy lần. Thời đại này, người ăn thanh đạm đến thế thật là không nhiều.
Lục Cẩn Bạch ngồi đối diện Tiền Vũ. Gió điều hòa trong phòng có hơi mạnh, hướng về phía cậu, thổi mấy cọng tóc trước trán bay lung tung. Nghe được câu nói của Tiền Vũ, cậu ấy ngẩng đầu nhìn cậu một lát rồi lại bình tĩnh thu ánh mắt về, nhìn đi nơi khác.
Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh, ít nhất là Lục Cẩn Bạch nghĩ vậy, bởi toàn bộ đều được mang lên khi mà cậu ấy còn đang chống cằm nghe Tiền Vũ luyên thuyên về việc cậu biết nhà hàng này là bởi trong một lần trốn học, bị Chủ Nhiệm Hồ bắt gặp, vì tình thế cấp bách nên đành chạy bừa vào.
Phải biết, cậu là loại kỳ quái khi có thể đem một chuyện như là mẹ cậu làm chết một cây hoa hồng kể đi kể lại suốt hai tháng mà không trùng lặp.
Cho nên lần này tương đối mà nói là có tiến bộ, dù sao cũng mới mười mấy hai mươi phút thôi, đem mấy chuyện cũ ra kể cũng không tệ, trong lòng Lục Cẩn Bạch nghĩ vậy, nhưng cũng thấy kỳ quái, trình độ kể chuyện của cậu ấy kém như vậy, chẳng lẽ lại có thể đứng nhất lớp?
Sau khi người phục vụ rời đi, Lục Cẩn Bạch rót cho mình chén nước rồi đặt sang một bên, lạnh lùng cắt ngang "bài phát biểu" đầy nhiệt huyết của Tiền Vũ. "Nghe thật hèn."
Thế là kết thúc cái đề tài này.
Tiền Vũ bị cậu ấy làm nghẹn đến một hơi cắm ở trong cổ họng, uống cả chén nước mới khỏi.
Cậu ta không để ý những gì Lục Cẩn Bạch vừa nói, chỉ tay lên mặt Lục Cẩn Bạch mà nói: “Lulu, ăn cơm thôi, cậu tháo khẩu trang xuống đi.”
Lục Cẩn Bạch nhìn cậu, đưa tay tháo khẩu trang ra rồi liền không để ý tới dáng vẻ giật mình của Tiền Vũ mà bắt đầu ăn cơm.
Vết thương trên mặt Lục Cẩn Bạch đúng là có chút dọa người, cũng không trách Tiền Vũ giật mình.
Lúc trước nhìn thấy vết bầm trên mặt chỉ là phần nổi của tảng băng. Má trái trước đó sưng đỏ cả lên, đắp thuốc vài ngày đã đỡ bớt nhưng so với má phải vẫn chưa là gì.
Tiền Vũ luôn cảm thấy điều hấp dẫn nhất trên khuôn mặt trắng nõn của Lục Cẩn Bạch chính là đôi mắt, tuy bình thường đều là tĩnh lặng không chút gợn sóng nhưng nhìn vào lại thấy rất sâu sắc.
Nhưng giờ, dưới khóe mắt phải có vết bầm, làm cho mắt phải hơi sưng, dù nhìn kỹ cũng không thấy sự khác biệt gì, nhưng điều đó chỉ làm hỏng vẻ đẹp của đôi mắt đó. Ngoài ra, má phải của cậu ấy bị xây xát nhiều chỗ, khóe miệng cũng bị rách, lờ mờ có thể nhìn thấy tơ máu.
Cậu ấy trời sinh trắng bệch, mấy vết thương trên mặt kia càng thêm giật mình!
Mặc dù mặt đã được thoa thuốc nhưng nhìn điệu bộ này, Lục Cẩn Bạch chính là bị đánh mà hoàn toàn không có chút nào chống đỡ nào, Tiền Vũ cầm đũa chọc chọc mấy cọng rau trước mặt, có chút khó chịu: "Là có người muốn hủy gương mặt cậu... Chậc, chậc! Cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lục Cẩn Bạch không lên tiếng, vì để tránh đụng phải miệng vết thương, cậu chỉ há miệng nhỏ ăn chút đồ ăn.

Tiền Vũ buồn bực: "Cậu nói đi! Tôi với cậu là bạn bè, xảy ra chuyện gì cậu phải nói với tôi..." Nói đến một nửa, Tiền Vũ như đột nhiên nhớ ra gì đó, bực tức ném đi đôi đũa, hai tay đập bàn, bật dậy khỏi ghế: "Có phải thằng cặn bã kia trở về rồi? Có phải cậu ta tới tìm cậu? Có phải cậu ta đánh cậu?"
Tiền Vũ miệng không ngừng hỏi như bắn liên thanh, cực kỳ kích động.
Lục Cẩn Bạch phía đối diện tựa như không bị chút ảnh hưởng nào, chậm rãi đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Tiền Vũ, cậu đừng hỏi nữa. Việc này không liên quan đến người khác, là vấn đề của tôi, tôi sẽ xử lý.”
Tiền Vũ nghe vậy, đang chuẩn bị phản bác: Bị đánh thành như thế này, sao còn là cùng người khác không liên quan? Chỉ là lời mới vừa đến miệng đã bị ánh mắt của Lục Cẩn Bạch chặn lại.
Trong ánh mắt kia nhìn không ra cảm xúc khác thường gì, chỉ là thản nhiên nhìn chăm chú Tiền Vũ.
Lục Cẩn Bạch không nói gì, cứ như vậy thẳng người ngồi ở đó, để cho Tiền Vũ cảm thấy được cái bướng bỉnh vô cớ của cậu ấy.
Tiền Vũ có chút nản lòng, cầm đũa gắp một ít đồ ăn: “Được rồi, cậu tự xử lý! Nhưng cậu phải nhớ, cần giúp đỡ thì cậu nhất định phải mở miệng, cậu gọi tôi liền đến. Chỉ cần cậu đừng có lại bị thiệt như vậy, cậu chê tôi phiền phức cũng được.”
Lục Cẩn Bạch dùng sức siết chặt đôi đũa trên tay, muốn nói gì đó nhưng bỗng chốc không nói thành lời, thật lâu sau, cậu ấy mới thấp giọng hỏi: "... Tiền Vũ, luôn bảo vệ tôi như vậy ... Không thấy mệt sao?"
Tiền Vũ không nghĩ tới Lục Cẩn Bạch lại hỏi như vậy. Kỳ thật dưới sự tận tâm chỉ bảo của nữ sĩ Phương, với cậu mà nói, chuyện chiều ý và bảo vệ Lục Cẩn Bạch đã là một thói quen khắc vào xương tủy của cậu mất rồi.
Thấy Tiền Vũ suy nghĩ rất lâu cũng không nói gì, Lục Cẩn Bạch đành mở miệng: "Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, ăn cơm đi. Coi như tôi chưa hỏi gì."
Tiền Vũ thu hồi suy nghĩ, hỏi Lục Cẩn Bạch: "Vậy gần đây cậu không đến phòng tập vũ đạo là vì việc này?"
Lục Cẩn Bạch ngẩng lên nhìn khó hiểu, Tiền Vũ liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, liên tục khoát tay: "Đừng nhìn tôi, tôi cái gì cũng không biết, là thầy Dương dạy múa của cậu gọi điện cho nữ sĩ Phương, nữ sĩ bảo tôi tới hỏi cậu thử."
Thấy Lục Cẩn Bạch im lặng, Tiền Vũ nhanh chóng giải thích: "Đừng hiểu lầm, mẹ tôi..."
“Tôi biết.” Lục Cẩn Bạch ngắt lời cậu, trong lòng cậu ấy biết, ngoài bà ngoại, đối tốt với mình nhất chính là gia đình của Tiền Vũ...
Ăn xong, Lục Cẩn Bạch từ tốn lấy ra từ trong túi một chiếc khẩu trang đeo lên mặt.
Tiền Vũ có phần lấy làm kỳ lạ, nếu không phải khuôn mặt cậu ấy quá nhỏ, thật sự không che giấu được nhiều thương tích như vậy, đồng thời lại cảm thấy đầu cậu ấy nhỏ cổ lại dài, tay chân mảnh khảnh, là thích hợp nhất với vũ đạo, dùng từ ngữ của nữ sĩ Phương mà nói thì đó chính là ông trời đang thưởng lộc!
Tiền Vũ nghĩ ngợi trong chốc lát liền hoàn hồn, nhìn bóng lưng của Lục Cẩn Bạch nghi ngờ nói: "Cậu, dáng vẻ này, không bị bà ngoại phát hiện hả?"
Lục Cẩn Bạch đi ra ngoài, bước chân dừng lại một chút, khẽ lắc đầu: "Mấy ngày nay tôi đều tới lớp huấn luyện, lúc trở về bà đã ngủ rồi."
Ngoại trừ việc không muốn nhắc đến vết thương trên mặt, Lục Cẩn Bạch và Tiền Vũ vẫn nói chuyện vui vẻ. Sau khi rời khỏi nhà hàng, hai người tán dóc suốt dọc đường trở lại trường học.
Vừa bước vào cổng trường, Lục Cẩn Bạch cảm giác được bước chân của Tiền Vũ khựng lại, cậu quay đầu lại khó hiểu: "Sao vậy?"
Tiền Vũ khẽ cúi đầu, liếc nhìn Lục Cẩn Bạch, đưa cánh tay không được tự nhiên cho lắm sờ lên mũi, mắt nhìn về tòa nhà cách đó không xa: "Cái này... Tôi hình như có chút việc quên chưa làm, cậu trở về phòng học trước được không?"
Lục Cẩn Bạch liếc mắt nhìn tòa nhà, Tiền Vũ và chủ nhiệm Hồ gần đây có chút “ân oán", cậu cũng là có nghe thấy nên cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ gật đầu rồi lập tức rời đi.
Tiền Vũ đợi Lục Cẩn Bạch đi xa, từ trong túi móc ra một tờ giấy nhăn nhúm —— là bản kiểm điểm buổi sáng cậu tiện tay nhét vào.

Vuốt vuốt tờ giấy Tiền Vũ nhịn không được bật ra một câu chửi thề: "Bà mẹ nó! Suýt nữa thì quên mất mày rồi!" Cả buổi sáng cậu chỉ suy nghĩ về vết thương trên mặt Lulu, sớm đã quên còn phải nộp cái kiểm điểm này.
Vừa đến trước cửa phòng của chủ nhiệm Hồ, Tiền Vũ nghe thấy bên trong truyền đến giọng của một người phụ nữ: "Chủ nhiệm Hồ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng! Chúng tôi tín nhiệm các người, mới đem con cái đưa tới đây, nhưng hiện tại, ngay cả an toàn của bọn nó các người cũng không bảo vệ được, chúng tôi khó có thể tin tưởng vào năng lực làm việc của các người...”
Tiền Vũ đang lúc do dự không biết nên gõ cửa hay đứng ngoài chờ một lúc thì bên trong Hồ chủ nhiệm đã nhìn thấy cậu, ra hiệu bảo cậu vào trong.
Tiền Vũ bước vào, một người phụ nữ khuôn mặt thanh tú trạc ba mươi ngồi đối diện với bàn của thầy Hồ, hai chân gác lên trên ghế, cau mày tỏ ý không bằng lòng.
Tiền Vũ dựa theo thầy Hồ ra hiệu, đem giấy kiểm điểm để lên bàn thì yên lặng lui ra ngoài.
Lúc này, người phụ nữ kia vẫn “líu lo” không ngừng: "Nó mỗi ngày đi học đều là tôi tự mình đưa đón, bình thường cuối tuần cũng không thích ra ngoài, chỉ có thể là ở trường học bị người khác bắt nạn! Chuyện này, mấy người nhất định phải cho tôi một lời giải thích!" Nói đến chỗ kích động, người phụ nữ kia liền để chân xuống, nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn giữa hai người.
Hồ chủ nhiệm vừa đưa cho cô nước trà, tỏ ý cô nên nghỉ ngơi một lát, bớt giận, vừa trấn an: "Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng..."

Lúc trưa Tiểu Vũ ăn chung Lục Cẩn Bạch có hơi lâu, cậu giao xong kiểm điểm trở lại lớp học thì chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ học buổi chiều, mấy đứa nằm ngủ trên bàn cũng đang thức dậy.
Thấy cậu trở về, Hứa Minh Dương đang nằm sấp trên bàn nói rôm rả, nhướng mày trêu chọc: "Ơ! Sếp Tiền về rồi đấy à! Thế nào? Cùng nam thần Lục ăn cơm cảm giác ra làm sao? Có phải rất sảng khoái!"
"Cái rắm! Cũng không phải chưa từng cùng nhau ăn cơm." Tiền Vũ ngồi xuống.
"Ài! Lần này không giống a!" Tưởng Quân-kẻ biết rõ tình hình thực tế-khoát tay nói: "Trước kia là hai người tự mình tụ tập, hôm nay là ngay trước mặt thầy trò toàn trường ngang nhiên mà đi, cái này tính chất không giống nhau a!"
Tiền Vũ liếc mắt nhìn Tưởng Quân và Hứa Minh Dương: "Hai người không phải không tin tôi và Lục Cẩn Bạch quen biết sao?"
Tưởng Quân cười gượng, đưa tay chọc chọc cánh tay Hứa Minh Dương, ra hiệu cậu ta nói trước.
Hứa Minh Dương hỏi Tiền Vũ: "Cho nên Lục Cẩn Bạch chính là người mà cậu đặc biệt đưa đón lúc nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm hả?"
“Không thì sao?” Tiền Vũ lầm bầm.
Hứa Minh Dương khẽ lắc đầu tỏ ý: "Thật làm người khác giật mình”
Tiền Vũ lên mặt, đưa tay vén tóc mái, có chút tự đắc: "Thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao thì tôi và LuLu cũng khá giống nhau ở một số khía cạnh, chẳng hạn như đẹp trai, khí thế đè người!"
Hứa Minh Dương không nghe được nữa, chỉ muốn ôm trán thở dài, ừm, sao vừa mới nói chuyện một lúc cậu ta đã đi theo chiều hướng kỳ lạ!
Thẩm Hằng ôm sách bài tập từ cửa sau bước vào, vừa vặn nghe thấy câu "tự luyến" của Tiền Vũ, lập tức dừng bước, khinh bỉ nói: "Người ta kia là nam thần đứng đắn, cậu? Thôi đi! Nhiều lắm chỉ là một loại đồ chơi."
Tiền Vũ nhìn cô, ôm ngực chắc lưỡi: "Bây giờ thật nhiều đao tặc! Lời này của cô thật sự là đâm đến chỗ đau của tôi."
Thẩm Hằng lườm cậu một cái: "Diễn! Cậu cứ diễn tiếp đi!" rồi hất tóc đuôi ngựa rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.