Cổ tay Lục Cẩn Bạch bị Tiền Vũ bóp đến phát đau nhưng vẫn đưa tay khác lên kéo khẩu trang, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn phía camera của phòng học, cậu ấy cắn chặt hàm nói: “Tiền Vũ, thả tay ra!”
Tiền Vũ tự nhiên thấy Lục Cẩn Bạch liếc nhìn về chỗ khác thì biết hắn kiêng kị cái gì đó nên cũng không có ý thấp giọng mắng, cậu buông lỏng cổ tay của cậu ấy, ngồi thẳng lại rồi tiện tay kéo cái ghế về phía cậu ấy.
Lục Cẩn Bạch kéo kéo khẩu trang, che đi vết bầm dưới khóe mắt.
Tiền Vũ chưa có ý định từ bỏ mà hỏi lại: “Cậu bị người khác bắt nạt?”
Thời gian giữa các tiết học chính không dài, giờ mọi người đã làm xong bài tập nên chuẩn bị về lớp.
Lục Cẩn Bạch nghe tiếng vang ngày càng gần ở ngoài cửa sổ, trả lời một câu không liên quan: “Cậu nên trở về chỗ ngồi của mình đi.” Đương nhiên điều này đã nói lên việc, cậu ấy không muốn trả lời vấn đề của Tiền Vũ.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Tiền Vũ giả vờ như nghe không hiểu ý anh, vẫn như cũ cứng đầu dò hỏi.
Lục Cẩn Bạch lắc đầu, không muốn nói chuyện.
Tiền Vũ nhìn thấy dáng vẻ như áng mây nhạt của cậu ấy, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Một vấn đề cuối cùng! Hỏi xong tôi sẽ đi ngay.”
Lục Cẩn Bạch gật đầu tỏ ý cho cậu hỏi.
“Vết thương trên mặt...đã thoa thuốc chưa?”
Lục Cẩn Bạch nghe qua, cách khẩu trang thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng gật đầu: “Đã thoa rồi.”
Sau khi nhận được câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-hoc-ba-cua-thieu-nien-than-kinh/202601/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.