Nhìn thấy Tiền Vũ đã nằm tốt rồi, Lục Cẩn Bạch run rẩy dùng tay nâng chăn mà đã bị trước đó đã bị anh cuộn tròn lại, sửa sang lại thật tốt sau đó lập tức tắt đèn phòng, leo lên giường, bắt đầu ngủ. 
Vừa đúng giữa đêm, ánh trăng chiếu xuyên qua tấm màn cửa sổ màu trắng, chói sáng một mảng ở trên bàn học. 
Tiền Vũ lấy cánh tay của mình để gối đầu, chậm rãi chớp mắt ung dung nhìn quang cảnh lúc thì sáng lúc thì tối, trong lòng đến giờ vẫn chưa có được sự bình tĩnh. 
Ngôi nhà cũ này đã thiếu đi một sự ồn ào náo nhiệt phồn hoa của bên trong thành phố, nhưng lại đặc biệt có nhiều sự yên tĩnh cùng với sự yên bình của vùng ngoại ô, kết hợp với nhau như vậy chắc chắn là sẽ rất phù hợp cho người dưỡng bệnh, có thể hít thở được không khí mới mẻ tươi mát, đã từng sống một cuộc sống an nhàn với nhịp sống chậm như vậy, có thể trải nghiệm được một phong cảnh hoàn toàn khác... 
Cách sống như vậy, đối với những người đã quen với nhịp sống của nhanh nhẹn của thành phố lớn, chỉ có thể cực kì ao ước! Chẳng trách lúc trước bà ngoại lại chọn sinh sống ổn định ở trong này, thật sự cực kì phù hợp để tu tâm dưỡng tính... 
Tiền Vũ thưởng thức ánh trăng một lát, không ngủ được, dùng tay với lấy chiếc điện thoại ở trên tủ đầu giường ở trước mắt, hay thật! Mới chín giờ mười bảy phút... 
Trước kia vào giờ này lúc anh còn ở nhà, ngay cả tắm rửa anh cũng chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-hoc-ba-cua-thieu-nien-than-kinh/1310622/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.