Nhìn thấy Tiền Vũ đã nằm tốt rồi, Lục Cẩn Bạch run rẩy dùng tay nâng chăn mà đã bị trước đó đã bị anh cuộn tròn lại, sửa sang lại thật tốt sau đó lập tức tắt đèn phòng, leo lên giường, bắt đầu ngủ. Vừa đúng giữa đêm, ánh trăng chiếu xuyên qua tấm màn cửa sổ màu trắng, chói sáng một mảng ở trên bàn học. Tiền Vũ lấy cánh tay của mình để gối đầu, chậm rãi chớp mắt ung dung nhìn quang cảnh lúc thì sáng lúc thì tối, trong lòng đến giờ vẫn chưa có được sự bình tĩnh. Ngôi nhà cũ này đã thiếu đi một sự ồn ào náo nhiệt phồn hoa của bên trong thành phố, nhưng lại đặc biệt có nhiều sự yên tĩnh cùng với sự yên bình của vùng ngoại ô, kết hợp với nhau như vậy chắc chắn là sẽ rất phù hợp cho người dưỡng bệnh, có thể hít thở được không khí mới mẻ tươi mát, đã từng sống một cuộc sống an nhàn với nhịp sống chậm như vậy, có thể trải nghiệm được một phong cảnh hoàn toàn khác... Cách sống như vậy, đối với những người đã quen với nhịp sống của nhanh nhẹn của thành phố lớn, chỉ có thể cực kì ao ước! Chẳng trách lúc trước bà ngoại lại chọn sinh sống ổn định ở trong này, thật sự cực kì phù hợp để tu tâm dưỡng tính... Tiền Vũ thưởng thức ánh trăng một lát, không ngủ được, dùng tay với lấy chiếc điện thoại ở trên tủ đầu giường ở trước mắt, hay thật! Mới chín giờ mười bảy phút... Trước kia vào giờ này lúc anh còn ở nhà, ngay cả tắm rửa anh cũng chưa làm, thế mà hôm nay lại phải bắt đầu đi ngủ vào giờ này, đối với một con cú đêm như anh mà nói, thật sự không thể chịu được. Vì thế anh bắt đầu làm những hành động kì lạ, cụ thể là những hành động như sau: Trước tiên anh dùng chân đá văng mền ra, đưa chân bắt chéo lên đầu gối lắc lư, hai tay gối lên đầu nằm một chỗ lầm bầm suy nghĩ. Tiếng động này cũng không nhỏ, nhất định là Lục Cẩn Bạch có thể nghe thấy được, hơn nữa hai người cũng vừa mới nằm xuống được không bao lâu, làm sao có thể ngủ liền ngay lập tức như vậy được. Tiền Vũ đoán như vậy, quyết định muốn đi quấy rầy Lục Cẩn Bạch, thấy cậu không phát ra tiếng, lập tức buông chân xuống, bắt đầu với mức độ nhỏ đứng lên quay cuồng, nhất quyết phải hấp dẫn được sự chú ý của Lục Cẩn Bạch... Tiền Vũ lăn qua bên giường, nghiêng người lắng nghe tiếng động, nhưng bên cạnh vẫn không có động tĩnh nhúc nhích gì, anh đành phải lăn ngược trở về, mượn ánh trăng nhạt nhẽo nhìn Lục Cẩn Bạch, hai mắt khép hờ, hít thở đều đều nhẹ nhàng mà lại chậm rãi. Lại dựa sát vào chút nữa, thậm chí Tiền Vũ còn có thể thấy được trên khuôn mặt trắng trẻo của Lục Cẩn Bạch kia có một lớp lông tơ nhợt nhạt, anh suy nghĩ: Không phải đã ngủ thật rồi đó chứ? Tiền Vũ vò đầu, lấy tay đẩy nhẹ hàng lông mi của Lục Cẩn Bạch, hàng lông mi dày đặc vừa dài mảnh lại vừa mềm như nhung, lấy ngón tay vẽ một đường ở giữa mềm mại... theo đó, trong lòng cũng dần sụp đổ theo. "!" Trái tim của Tiền Vũ cảm thấy run rẩy, sự sợ hãi đã được dán qua vào buổi chiều bây giờ lại nhảy ra ngoài, anh liếc mắt nhìn đôi môi mỏng kia, nhân lúc chính mình vẫn còn chút lý trí nhanh chóng rút tay lại. Được rồi, bản thân mình bị làm sao vậy? Vì cái gì mà cứ suy nghĩ mãi và không thể quên về nụ hôn kia, hơn nữa đối tượng còn là một cậu bé! Tiền Vũ lắc đầu, không thể suy nghĩ được. Anh vứt bỏ hết những mớ hỗn độn gì đó trong đầu mình, chuẩn bị nằm trở lại để ngủ một giấc ngon, suy nghĩ của anh thay đổi thật nhanh, đột nhiên ngồi bật dậy, híp mắt cười với vẻ mặt xấu xa! Tiền Vũ đem mền của mình trên giường cuộn tròn lại thành một cục, để đống đó sang một bên, nhưng coi như vẫn còn một chút đạo đức, chẳng qua là nhét vào trong một góc, không có mất trí đến mức vứt trực tiếp xuống mặt đất! Vội vàng làm cho xong, anh xốc một góc mền của Lục Cẩn Bạch lên, chuẩn bị cọ người chui vào! Vừa mới vào được hai cái ngón chân, Tiền Vũ còn chưa thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Cẩn Bạch, chợt nghe Lục Cẩn Bạch hung ác nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu muốn làm cái gì?" Tiền Vũ không có thói quen ngủ sớm, cũng không có nghĩa là Lục Cẩn Bạch cũng như vậy, cậu nằm một chỗ cũng sắp chìm vào giấc ngủ rồi, kết quả là Tiền Vũ ở bên cạnh bắt đầu lăn qua lăn lại: Lăn lộn qua lại mà miệng còn lẩm bẩm. Thật vất vả mới có thể yên tĩnh được một lát, ngay tại lúc Lục Cẩn Bạch nghĩ rằng Tiền Vũ muốn đi ngủ rồi, cậu ta lại bắt đầu "Động chân động tay" với mình! Hơn nửa đêm tiếng động rầm rầm, hai người nam sinh to lớn, rốt cuộc là lông mi thì có cái gì tốt? "Sợ quá, tôi! Cậu còn chưa ngủ sao!" Tiền Vũ bị một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên làm cho hoảng sợ. Lục Cẩn Bạch nhíu mày, cực kì không muốn trợn mắt, nhưng cậu biết rất rõ bản chất của tên ngốc Tiền Vũ này, chắc chắn sẽ không dừng lại nếu chưa đạt được mục đích!
Vì để cho đêm nay có được một giấc ngủ ngon, Lục Cẩn Bạch hơi đấu tranh nâng tay lên xoa bóp huyệt thái dương nói: "Nói! Có cái gì thể mau chóng nói nhanh lên! Nếu không phải là chuyện gì quan trọng, tôi sẽ ngồi dậy đạp cậu xuống giường đó, đêm nay cậu ngủ cùng với sàn nhà đấy!" "..." Tiền Vũ bị chặn họng không thể nói gì, qua một lúc lâu sau cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể tự than phiền ở trong lòng: Hai kẻ ngốc Tưởng Quân và Hứa Minh Dương còn chưa tin mình, thật sự nên để cho bọn họ nghe được những gì Lục Cẩn Bạch vừa nói, rất quyết liệt! Còn cả cái đám người trong trường học nữa, còn hành động như những kẻ ngốc khi coi Lục Cẩn Bạch như một nam thần! Qua một hồi lâu, Tiền Vũ mới vươn cánh tay chọc chọc Lục Cẩn Bạch hỏi: "Này, cậu đang kìm nén cái gì à?" "Cái gì?" Lục Cẩn Bạch mơ màng, có một chút không phản ứng lại được, theo bản năng giật mình, nhìn qua phía của Tiền Vũ. Thế nhưng Lục Cẩn Bạch vừa động đậy thân thể, Tiền Vũ lập tức nghĩ rằng cậu muốn đạp mình xuống giường, nhanh bật người ngồi dậy bổ nhào về phía người cậu, miệng còn la to: "Vấn đề này cũng rất chính đáng! Rất quan trọng! Không có chút xíu nhàm chán nào!" "..." Lục Cẩn Bạch đang mông lung bị anh nhào vào người, đơ người một hồi lâu, mới cách một cái mền đẩy cánh tay của Tiền Vũ đang ôm mình như gấu ra: "Tôi đã nói gì đâu, buông ra." Tiền Vũ cũng lắc đầu: "Không thể! Nhỡ đâu cậu thật sự đạp tôi xuống giường thì phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Lục Cẩn Bạch sụp đổ, rốt cuộc là tại sao mình lại có thể cho cậu ta vào phòng lại còn cho cậu ta lên giường của mình! Nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, Lục Cẩn Bạch hít một hơi thật sâu, để cho bản thân mình bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói: "Cậu nói lại vấn đề lúc nãy một lần nữa đi." "Cậu đang kìm nén cái gì?" Tiền Vũ lắng nghe trả lời. Trong mùa hè, mở điều hòa nên cũng không có đắp mền dày, chỉ đắp một lớp mỏng, sau khi Tiền Vũ hỏi xong lại cảm giác được người mình đang ôm có chút cứng đờ người, sau vài giây lại thả lỏng ra, giọng nói vẫn như những gợn sóng không hề sợ hãi, vẫn vững vàng như trước nói: “Tại sao lại hỏi như vậy? Tôi thì bị áp lực gì?” Tiền Vũ có chút không nhớ rõ trước khi chính mình bị nôn ra một đống nước trong hồ cùng với dáng vẻ không đáng tin cậy của chủ nhiệm lúc đó, lúc này trong nháy mắt lập tức đem nội tình nói rõ ràng ra: “Ai cha! Cái này cũng không phải là tôi nói, là thầy Hồ nói!” Vẻ mặt của Lục Cẩn Bạch mờ mịt nói: "Chủ nhiệm Hồ? Có liên quan gì tới ông ấy?" Tiền Vũ không có dự định sẽ cùng cậu truy cứu đến cùng về đề tài của chủ nhiệm Hồ, chất vấn nói: "Cậu đang kìm nén cái gì? Chuyện của dì Lục đó..." "Tiền Vũ!" Tiền Vũ vừa mới ngẩng đầu lên để chuẩn bị cùng với Lục Cẩn Bạch nói về chuyện của Lục Hoa, lập tức bị nét mặt nghiêm trọng của cậu cắt ngang. Có một số người, ngay từ nhỏ bên trong đã lạnh lùng và hướng nội, mặc dù ở bên ngoài có rất nhiều nhân tố được nhào nặn thêm vào hình dáng ban đầu, thì cũng không thể thay đổi được bản chất bên trong. Lục Cẩn Bạch chính là một ví dụ tốt nhất, trời sinh tính tình lạnh nhạt, hơn nữa kế hoạch bồi dưỡng "Nam thần" của Lục Hoa, cậu giống như là một kiện hàng bị người công nhân đóng gói rồi đem ra làm tác phẩm nghệ thuật, không thể phủ nhận là vô cùng đẹp đẽ, cũng đã đánh mất đi bản sắc vốn có của chính mình. Thực chất linh hồn bên trong của cậu lại nhẹ nhàng khác với vẻ bề ngoài một trời một vực, trong lúc đó sự dịu dàng triền miên được khắc sâu vào bên trong cậu đan xen cùng với sự hờ hững và nồng nhiệt. Đúng là bởi vì đã biết rõ được điều này, nên Tiền Vũ mới dám không kiêng nể gì mà trêu đùa cậu như vậy, hai người đã đánh nhau cãi nhau nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng thật sự thấy qua khuôn mặt tối sầm lại của Lục Cẩn Bạch như kia. Nhưng Tiền Vũ đã quên, ngoại trừ sự dịu dàng bên ngoài, trên người Lục Cẩn Bạch còn có một sự lạnh lùng cứng rắn rất vững chắc, giống như một áo giáp cứng cáp, che chở những suy nghĩ về quá khứ mà cậu muốn chôn giấu... Tiền Vũ đè trên người Lục Cẩn Bạch, nhìn thấy con ngươi trong đôi mắt kia bỗng nhiên nhìn thẳng vào chính mình, giống như những con thú vật ngày thường hết sức ngoan hiền, nhưng một khi chạm tới giới hạn của nó, sẽ xuất hiện móng vuốt, mang theo sự thù địch, trở nên cực kì nguy hiểm. Ánh mắt của Lục Cẩn Bạch tràn đầy sự phòng bị khiến cho Tiền Vũ có chút khó xử, anh chậm rãi buông lỏng tay ra, sờ đến đống chăn của mình rồi kéo và đắp lên tới mũi, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm một bên mặt của Lục Cẩn Bạch. Sau đó thật lâu, anh mới nghe thấy Lục Cẩn Bạch thở ra một hơi nói: "Đừng có ồn ào nữa, đi ngủ sớm một chút đi, không phải sáng mai phải đi ra hay sao?" Giọng nói cũng bình thường như không có chuyện gì. Tiền Vũ kéo mền nằm thẳng ra, yên tâm đi vào giấc ngủ. Buổi sáng hôm sau, thật bất ngờ là Tiền Vũ đã thức dậy rất sớm, mặc dù như thế, nhưng Lục Cẩn Bạch vẫn đã kết thúc buổi chạy sớm, ở trong nhà tắm rửa mặt.
Tiền Vũ nghe thấy bên trong nhà tắm truyền tới tiếng nước ào ào, thay bộ đồ của tối hôm qua. Tiền Vũ vừa mới khoác vào chiếc áo sơ mi, Lục Cẩn Bạch lập tức đẩy cửa phòng tắm đi ra. Tiền Vũ híp mắt nhìn cậu, thấy sắc mặt của cậu không có gì đáng lo lắng, dặn dò nói: "Này nhớ nhắc tôi về nhà lấy mấy bộ quần áo." Lục Cẩn Bạch đáp ừ một cái, cầm lấy bộ quần áo mới thay rồi bước thẳng ra ngoài cũng không thèm quay đầu lại nói: "Bên trong tủ của nhà tắm có đồ dùng để rửa mặt và khăn mặt, cậu cứ dùng đi." Theo thói quen Tiền Vũ tìm được đồ để rửa mặt, vào lúc đi xuống lầu bà ngoại đã làm xong bữa sáng, ăn sáng xong, Tiền Vũ lập tức cùng với Lục Cẩn Bạch rời khỏi nhà. Hai người xuống xe ở một khu náo nhiệt, dạo qua một vòng trên con đường phố, ở phía trước có đủ các loại cửa hàng trang sức xinh đẹp, hai bên ngã tư đường có các nhóm nhạc đang chơi những loại nhạc thịnh hành, các cửa hàng chuyên bán đồ ăn đều chật ních người, bên tai tràn ngập những âm thanh vụn vặt ồn ào... Bầu không khí rất tốt, thế nhưng nơi nơi đều là chó, chỉ có thể đi theo đám đông phía trước. Tiền Vũ vừa cùng lúc nhìn sau ót của người đàn ông trung niên trước mắt, lại vừa nhìn Lục Cẩn Bạch người đi bên cạnh bị mình ép buộc yêu cầu không phải đeo khẩu trang, yên lặng dẫn người đi về một chỗ ít người hơn. Trước kia Tiền Vũ đã từng bị bà Phương mạnh mẽ kéo đi ra ngoài đi dạo vài lần, nói đi dạo phố chỉ là trên danh nghĩa thôi, thật ra chính là bị túm đi theo làm thanh niên khỏe mạnh, vẫn luôn đi theo sau bà giống như một cái bông vụ, đi theo từ phố này chuyển tới phố khác xong lại quay về chỗ cũ, cả người vừa đau đầu lại còn đau nhức eo và xương sống đồng thời số lượng túi trên tay cũng ngày càng nhiều thêm... Thật rõ ràng, giờ phút này, anh và Lục Cẩn Bạch cũng không có khả năng đi dạo dựa trên hình thức đó, trước tiên chưa nói đến cảm nhận của Lục Cẩn Bạch, chính anh còn không chịu nổi sự nhốn nháo của đám người đó chẳng những thế còn rối cả mắt vì đống hàng hóa. Vì thế, cái gọi là dẫn người đi ra ngoài chơi kết quả là Tiền Vũ dẫn Lục Cẩn Bạch quảng trường yên lặng đứng ở bên ngoài cửa hàng để xếp hàng, mua kem! Nhưng thật ra anh muốn đưa Lục Cẩn Bạch đi ăn một bữa thật lớn, cùng nhau vui chơi... Sau một hồi sóng gió, nhưng lại lo lắng sau khi quan sát tình hình, anh đã lựa chọn từ bỏ việc đó. Tiền Vũ nghe những âm thanh ồn ào đang dần nhỏ đi, không nhịn được thở nhẹ ra một hơi, anh đưa cho Lục Cẩn Bạch một cây kem, đưa cậu đến hàng ghế dài ở quảng trường. Miệng Lục Cẩn Bạch cắn một miếng kem, lạnh quá khiến răng của buốt một chút, sau đó lại dừng lại một chốc, cảm nhận được vị ngọt trong miệng, nhíu mày. Tiền Vũ nhìn thấy dáng vẻ của cậu, không khỏi buồn cười nói: "Không ăn được sao? Đây chính là vị mà bà Phương thích nhất, vào một đợt nghỉ hè thì không biết là bà ấy đã ăn bao nhiêu kem sau lưng của ông Tiền đâu! Nếu không phải nhờ tôi giấu diếm giúp bà, bà đã ăn xong từ lâu rồi." Lục Cẩn Bạch cũng không quá tin tưởng về những lời nói của Tiền Vũ dành cho bà Phương, lại cúi đầu mở miệng ăn kem. Trước kia ở bên cạnh Lục Hoa, vốn dĩ là cậu không ăn những loại đồ ăn này: quá ngọt, lại nhiều năng lượng, sẽ chỉ làm cho người ta... béo phì mà thôi! Lục Cẩn Bạch rũ mắt xuống, mím môi nói: "Cậu tính là sẽ ngồi ở đây cả một ngày sao?" Tiền Vũ đã giải quyết cây kem để rảnh tay chỉ trong hai ba miếng, nhìn thấy người đến người đi xung quanh mình, lắc đầu nói: "Hình như tôi lại quên một việc gì đó..." "Cái gì?" "Một lát rồi cũng không nhớ được gì cả." "Vậy cứ từ từ mà suy nghĩ đi." "..." Cuối cùng Lục Cẩn Bạch cũng không ăn nổi nữa. Cho tới nay thói quen ăn uống của cậu vẫn vô cùng nhạt nhẽo, lúc này miệng đầy vị ngọt đến mức ngấy cũng khiến cho cậu không có cách nào để mà thích ứng được. Cậu nhìn xung quanh, lấy gói khăn giấy trên tay đưa lại cho Tiền Vũ, rồi đi kiếm một cái thùng rác gần đây. Tiền Vũ nhìn theo bóng dáng của cậu ánh mắt có chút đăm chiêu, đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên tầm mắt bị chặn mất…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]