Chương trước
Chương sau
Vậy nên, rốt cuộc đầu óc cậu có vấn đề gì mà lại đi nhận cú điện thoại này? Hiện tại, cũng vừa lúc anh họ cậu được ra tù mấy ngày trước. Nói về chuyện này, khi Giang Duy vừa lên Đại học, Giang Diệu là một kẻ không chịu làm việc đàng hoàng mà thường cờ bạc gái gú, trong một lần tụ tập đánh bạc đã bị bắt, sau phiên thẩm án trên tòa đã bị kết án bốn năm tù giam, mấy ngày trước mãn hạn tù được thả ra. Bác gái nôn nóng muốn dời mộ cha mẹ cậu đi như vậy, có lẽ là vì muốn cho Giang Diệu ít tiền, không phải muốn mua cho anh ta căn nhà thì cũng là cưới vợ cho anh ta.
Chỉ còn lại một tháng nữa, Giang Duy cũng không muốn tính toán với họ, chỉ cần cậu không chịu ký tên, thì đám người bác gái sẽ không có cách nào động tới phần mộ của cha mẹ cậu.
Giang Duy không có tâm trạng đi đến công ty xin từ chức cho đàng hoàng, cậu nghịch điện thoại, tìm mấy dãy số, cuối cùng chọn một số, cậu gọi một cú cho chị Vương quản lý nhân sự của công ty, sau đó về thẳng nhà.
Sau khi từ chỗ cổng của tiểu khu trở về nhà của mình, Giang Duy gác lại những phiền muộn trong lòng, tâm trạng của cậu cũng dần trở nên tốt hơn, vì cậu đã thử qua, dị năng của cậu so với trước đây đã có khác biệt rất lớn. Bây giờ bất kỳ vật gì trong tay cậu cũng đều có thể thay đổi kích cỡ, dù là biến to hay biến nhỏ, chỉ cần là đồ vật được tay cậu biến to hay thu nhỏ, thì bản thân của đồ vật đó sẽ mất đi trọng lượng, có thể dễ dàng bị cậu cầm lên được.
Thứ duy nhất không thay đổi kích cỡ chính là cơ thể sống, đừng hỏi tại sao cậu lại biết được chuyện này, khi vừa về tới tiểu khu nơi cậu ở, cậu đã thử dùng tay vỗ lên thân cây rồi bắt vài con kiến, thậm chí còn sờ lên đầu con chó trắng nhỏ ở tầng dưới đang lè lưỡi vẫy đuôi mừng cậu.
Hơn nữa, cậu còn cố gắng thu nhỏ đồ vật đến cực hạn, cậu có thể thu nhỏ vật chất trở nên nhỏ bé đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được, đồng thời, những vật được cậu thu nhỏ hay phóng to cũng không khiến cậu phải đảo mắt tìm kiếm, cậu có thể biết chính xác vị trí đồ vật mà cậu đã thay đổi kích thước.
Giang Duy ngồi xuống ghế sô pha, vừa nhanh chóng lướt xem tin tức trên mạng vừa cầm một quả táo lớn mà gặm, quả táo to bằng một nửa cái chậu rửa mặt, bị Giang Duy gặm một hồi mà vẫn chưa tới nửa quả.
Đây là cậu mua mấy ngày trước, khi Giang Duy trở về căn phòng nhỏ mình thuê, lúc cậu nhìn thấy quả táo này hai mắt đều phát sáng, thứ này lúc còn ở thời kỳ tận thế băng hà cậu vẫn chưa thấy lại lần nào.
Tuy là ở thời kỳ tận thế băng hà có thấy một ít thực vật biến dị, cũng có thể hái một ít trái cây biến dị, nhưng mùi vị của trái cây khi mạt thế băng hà nổ ra quá tệ, cùng lắm chỉ có thể bổ sung năng lượng và vitamin mà thôi, hương vị này quá xa xỉ, Giang Duy vui sướng cầm lấy quả táo lập tức biến nó thành một quả táo siêu lớn.
Đồng thời, Giang Duy cũng tiến hành một thử nghiệm, cậu lấy hai quả táo vẫn còn nguyên vẹn rồi thu nhỏ chúng lại đặt qua một bên, chờ xem dị năng của cậu có ảnh hưởng đến thời gian cất trữ nguyên liệu hay không.
Tâm trạng trong lòng vui vẻ, Giang Duy ngồi trước máy tính, cẩn thận chuẩn bị một danh sách vật dụng cần thiết siêu dài, thật sự thì đồ ăn là thứ quan trọng nhất, chủ yếu vẫn cần một ít đồ vật và thiết bị giữ ấm, chỉ là giá cả của chúng có hơi khó coi, Giang Duy trừng mắt nhìn máy tính, một tay gõ trái táo trên đầu gối nghĩ đến tiền.
Ước gì có thể lấy được tiền mỗi khi nghĩ về nó.
Cậu chỉ mới đi làm được một năm, mặc dù trong suốt thời gian học Đại học, cậu làm rất nhiều công việc bán thời gian, nhưng chút tiền tiết kiệm của cậu không đủ mua được một phần nhỏ những vật tư này, chỉ còn một tháng nữa, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Giang Duy cúi đầu nhìn quả táo, lấy ngón tay giật giật cuống táo, không lẽ là đi bán trái cây?
Trái cây lớn thì có vẻ sẽ gây chú ý, nhưng lại không có trên thị trường, mà hương vị cũng không có gì đặc biệt, người khác sẽ cho là dùng thuốc kích thích tăng trưởng, hơn nữa tiền thu về quá chậm.
Vậy thứ đồ gì mà khi biến lớn mới có giá trị đây?
Giang Duy đột nhiên đứng lên, đặt quả táo to bằng quả bóng bàn lên bàn, nhanh chóng lấy ví rồi chạy ra ngoài.
Ở bên đường tùy tiện bước lên một chiếc xe buýt, một đường xe chạy mà nhìn tới những cửa hàng xung quanh, đến khi nhìn thấy một tấm biển quảng cáo bắt mắt thì Giang Duy xuống xe.
Nhân tiện thì đây cũng là lần đầu tiên cậu đi vào cửa hàng trang sức..
Một nơi vô cùng tráng lệ này so với cách ăn mặc luôn giản dị của Giang Duy quả thực không hợp nhau tí nào, tiệm vàng này không có gì hấp dẫn với đàn ông, nhưng với phụ nữ mà nói, Giang Duy có thể nhìn thấy cặp mắt phát sáng của rất nhiều chị em phụ nữ.
Giang Duy nhấc chân dạo một vòng, quan sát toàn diện một lượt, Giang Duy lựa chọn khu vực có chứa trang sức làm bằng vàng dưới nụ cười chuẩn mực của nhân viên bán hàng, đây là thứ dễ bán, lại có một giá trị nhất định trên thị trường, hơn nữa phóng to thì cũng sẽ không có gì kỳ lạ.
Nhân viên xinh đẹp đứng trong quầy tiệm vàng không cần qua đào tạo cũng có ánh mắt tinh tường, chỉ cần nhìn Giang Duy mặc một bộ quần áo bình thường, lại còn đi một mình là biết cậu không phải khách hàng lớn gì, nhưng Giang Duy lại có khuôn mặt đẹp trai khiến cho các nữ nhân viên ở quầy rất thích thú, nên khi Giang Duy đứng trước quầy trưng bày trang sức vàng, cậu đã nhận được đề cử về món hàng tốt.
Nhưng Giang Duy chỉ mua một hạt châu may mắn, món đồ này tuy nhỏ, nhưng tốt xấu gì nó cũng là vàng nguyên chất, hoa văn trạm trổ phía trên rất tinh tế và xinh đẹp.
Giang Duy không cần hộp đựng hay dây đỏ trang trí, cậu trực tiếp bỏ nó vào balo rồi rời khỏi cửa hàng trang sức, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, không có chút chần chờ gì liền đi thẳng đến tiệm cầm đồ.
Giang Duy thấy rất nhiều bảng hiệu của tiệm cầm đồ, cậu cơ bản là không biết nên làm thế nào, tâm lý chưa từng cầm đồ lúc này lại muốn được thử, Giang Duy dứt khoát đi vào bên trong, dù sao cũng là cậu vừa mua được, chẳng qua là vận dụng một chút dị năng phóng to của mình mà thôi, cũng không phải tới lừa người.
Khi Giang Duy lấy viên ngọc ra khỏi balo, nó đã lớn như chén trà, còn nặng hơn mấy chục lần.
Hạt châu may mắn cực lớn phát ra ánh sáng vàng rực rỡ đã được kiểm định là một vật trang trí bằng vàng khắc hình chữ vạn, Giang Duy cũng không cách nào đưa ra được thông tin về nguồn gốc của hạt châu lớn này, nên dựa vào giá trị của nó chỉ có thể đổi ra được một số tiền khá thấp. Sau khi làm xong thủ tục, mặc dù giá trị có hơi thiệt, nhưng cũng có thể coi là một khoản tiền tiết kiệm nhỏ của Giang Duy.
Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Giang Duy thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là số tiền này đối với cậu vẫn chưa đủ, Giang Duy lại một lần nữa đến trước cửa hàng trang sức khác, lần lượt đổi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác để mua một ít bảo vật bằng vàng và vàng thỏi nhỏ, trước khi trời tối cậu lại đến các tiệm cầm đồ khác nhau trong thành phố, cũng coi như thu về được một số tiền không nhỏ.
Sau đó Giang Duy lại đến những cửa hàng mặt tiền mua những viên châu có khắc hình mười hai con giáp, cậu định giữ chúng rồi đem về nhà trước, khi nhân viên bán hàng đang gửi biên lai, Giang Duy vô tình liếc nhìn thấy một được trưng bày ở quầy trang sức bạc, thấy món đồ trang sức nhỏ nằm bên trong, Giang Duy đưa tay chạm vào mặt kính.
Theo quan sát của Giang Duy, loại trang sức bằng bạc này dù có biến to cũng không đáng giá bao nhiêu, trang sức bằng vàng và trang sức bằng bạc có giá trị khác biệt, nhưng tầm mắt cậu vẫn không thể rời khỏi món đồ trang sức này.
Chỉ vì tạo hình của món trang sức bằng bạc này nhìn qua có hình dạng giống với con gấu Bắc Cực, vào buổi chiều tà sau khi sống lại, khiến cậu mãnh liệt không ngừng nhớ về bộ dáng to lớn bị băng tuyết lạnh lẽo bao phủ trên thân ngài Gấu.
Lúc đó làn sóng thú biến dị đã qua đi, Giang Duy bị buộc phải rời khỏi hầm trú ẩn, sau khi trận bão tuyết dần ngừng lại cậu thấy một bóng dáng khổng lồ, Giang Duy còn chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt to lớn của một con gấu vật xuống lăn trên đất, thậm chí cậu có thể cảm nhận được vòng eo mặc tận mấy lớp áo của mình còn không to bằng một nửa cánh tay con gấu lớn, cả người cậu lúc đó liền dại ra.
Nếu không phải ngay sau đó con gấu gầm lớn rồi dùng móng vuốt đánh lên người đám sói tuyết hung ác, khiến con dị thú cấp ba nhanh chóng bị đánh thành bánh nhân thịt, thì Giang Duy cũng không biết móng vuốt vừa rồi con gấu đánh lên người cậu là mạnh hay nhẹ. Giang Duy vốn tưởng rằng cậu sẽ chết dưới tay con gấu kia, nhưng nhìn từng con sói tuyết bị giải quyết, cậu mới ý thức được ngài Gấu này đã cứu cậu.
Lúc đó lớp tuyết trắng bao phủ cả người ngài Gấu, Giang Duy có thể thấy phần lớn lông gấu đều có màu trắng, dựa vào hình dạng và tốc độ, cộng thêm móng vuốt sắc nhọn và dị năng bùng nổ lúc chiến đấu chống lại lũ sói tuyết đã khiến Giang Duy đoán rằng đây là một con gấu Bắc Cực.
Chỉ tiếc là, sau đó cậu lại bị nhũ băng đâm chết, thậm chí còn chưa kịp trò chuyện với ngài Gấu, một người một thú chỉ gặp mặt trong vài phút ngắn ngủi, cũng chỉ vừa gặp mặt mà thôi, cậu thậm chí còn không biết đấy là người có dị năng hóa thú hay là thú biến dị.
Giang Duy nhìn món trang sức được để trong tủ trưng bày mà lẩm bẩm nói: "Một con gấu như mày sao lại cứu mình?"
Đến khi nhân viên ở quầy xuất ra tờ hóa đơn đưa cho cậu, Giang Duy chỉ tay vào món trang sức bạc này trong tủ, để nhân viên cửa hàng lấy ra. Sau khi thanh toán tiền, Giang Duy yên lặng lấy trang sức bạc có hình gấu Bắc Cực cất vào trong túi áo.
Khi cậu rời khỏi cửa hàng, cậu đã âm thầm bổ sung rất nhiều cá vào danh sách nhu yếu phẩm cần mua, chắc là gấu Bắc Cực thích ăn cá ha, có phải là cần chuẩn bị thêm nhiều thịt nữa không? Sau này nếu có cơ hội gặp lại ngài Gấu, không chừng đến khi đó cậu có thể nấu cá hoặc nướng thịt cho nó ăn.
Lúc này ở một nơi xa xôi nào đó, Hùng Viễn Trì đang xoa xoa lông mày, đưa tài liệu cho thư ký Trần, nói: "Đặt trước vé máy bay, ngày mai trở về."
Khi dự án kết thúc, hắn sẽ có một kỳ nghỉ kéo dài gần nửa năm, rốt cuộc cũng có cơ hội gặp gỡ với Giang Duy. Nghĩ tới Giang Duy, khuôn mặt lạnh lùng của Hùng Viễn Trì lại dịu đi một chút.
Cha mẹ của Giang Duy là ân sư của hắn, khi phòng thí nghiệm gặp sự cố phát nổ, chính hắn cũng bị thương nặng, chẳng qua là hắn may mắn sống sót, phải dưỡng thương suốt hai năm mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Sau đó, Hùng Viễn Trì không quay trở về phòng thí nghiệm mà bắt đầu gây dựng sự nghiệp, vô cùng bận rộn. Hắn chỉ có thể chú ý một chút tới tin tức của con trai ân sư, thấy Giang Duy học tập khá tốt, hắn có tới trường học vài lần thấy Giang Duy có trạng thái tinh thần khá tốt, nhìn bộ đồng phục trên người cùng với ánh mắt sáng ngời của người kia, liền biết là một người có nghị lực kiên cường, nên Hùng Viễn Trì quay đầu chuyên tâm vào sự nghiệp của mình.
Thẳng đến khi Giang Duy lên đại học, công ty của Hùng Trì Viễn mới bước vào giai đoạn ổn định, lúc này hắn mới có thời gian chú ý đến Giang Duy. Sau đó hắn mới biết được nhà bác cả của Giang Duy đã tham lam chiếm hết số tiền bồi thường cho Giang Duy thế nào, trong cơn tức giận hắn lập tức thu thập chứng cứ đánh bạc của Giang Diệu, cùng bằng chứng vài lần cướp bóc của anh ta, để Giang Diệu bị tòa tuyên án bốn năm tù giam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.