Edit: Mộc Tử Đằng
Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương không khỏi giương mắt nhìn mẹ mình một cái.
"Mẹ đọc tiểu thuyết trinh thám có hiểu người ta nói gì không?" Ngữ khí của anh có hơi cao tỏ vẻ hoài nghi.
Mẹ Thẩm mắt trợn trắng nhìn anh.
"Con thì hiểu cái gì, chính bởi vì xem không hiểu cho nên mới xem, càng xem không hiểu, liền càng là muốn đọc tiếp, càng muốn biết câu chuyện đã xảy ra cái gì."
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ là cho mẹ anh một nụ cười mỉm.
"Mẹ nói thật mà, con nói tiểu Duyệt còn quá nhỏ, vậy trong lớp của con chắc còn những cô giá khác, chẳng lẽ không nhìn trúng ai à?"
Động tác xào rau của Thẩm Lạc Dương lại dừng lại một chút.
"Cha con đâu rồi?"
"Đi công tác rồi, trong lớp có hay không nhìn trúng ai hả, lần trước thấy Trần Nhiên gửi cho mẹ một tấm ảnh chụp, bên trong vẫn có một cô gái xinh đẹp." Mẹ Thẩm cũng là một người khôn khéo, giây trước vừa trả lời xong câu hỏi lãng tránh của anh giây sau đã lái lại đề tài vừa rồi.
Trần Nhiên đã gửi anh cho mẹ anh, việc này sao anh lại không biết gì cả.
Khóe miệng anh khỏi khỏi có chút mím mím lại.
Xem ra gần đây Trần Nhiên có chút thiếu đòn.
"Con nói một chút xem cô gái đó bao lớn..."
"Mẹ, con có mua bánh ngọt cho mẹ đặt ở trên bàn trà." Thẩm Lạc Dương biết mẹ Thẩm lại muốn bắt đầu rồi, cho nên trước khi mẹ anh bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-toi-la-trung-khuyen/3567264/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.