Cho dù anh có nói như vậy đi nữa thì chỉ càng kích thích trí tò mò của cô hơn mà thôi, Nhã Kỳ nhẹ nhàng chạy lên lầu hai.
Cạch...
Khi cánh cửa vừa hé mở đã bị cánh tay từ đằng sau đóng lại. Trái tim cô lúc này như ngừng đập, tiếng thở dốc khe khẽ không dám gây ra tiếng động. Trong bầu không khí như thế này dường như chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch.
"Mày đang làm gì thế hả?"
Con chuột lén la lén lút giờ đây bị anh hỏi như vậy giật bắn mình, Nhã Kỳ xoay người lại về phía anh. Cô ngượng ngùng cười ánh mắt liếc về phía khác không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cô vội vàng chuyển chủ đề.
"Sắp tới giờ đi học buổi chiều rồi kìa chúng ta mau đi thôi ha."
"Ừm."
Dù sao, thì cô cũng chưa nhìn được gì ở trong phòng anh vậy nên lần nên anh sẽ bỏ qua cho cô và sẽ không truy cứu nữa.
Nhã Kỳ vội vàng chạy xuống lầu chuẩn bị sách vở để đi học buổi chiều, đã xong hết mọi thứ cô lon ton ra ngoài.
Hắt xì.
"Có sao không?"
"Hắt xì!"
"Coi chừng bị cảm đó!"- Trạch Dương lo lắng nói:
"Ở trong nhà này ấm thật đó, ra ngoài này thấy lạnh quá..."
"Còn không phải là do con chuột nhắt nào đó làm ba cái chuyện lén lút nên mới xấu hổ toát hết mồ hôi hay sao?"
Nhã Kỳ bị nói trúng tim đen xấu hổ quay mặt đi không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605471/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.