Dật Nhi quay người đi để lại cho cô một nụ cười nhạt sau đó quay người rời đi để lại gương mặt thẫn thờ của Nhã Kỳ ở đằng sau.
Bỗng nhiên từ xa xa Tịch Nhiên từ đâu đó chạy tới, cô vui vẻ cười nói với cô bạn thân của mình những điều rất thú vị trong tiết học hôm nay.
Chỉ có Nhã Kỳ là vẫn còn đang suy tư nghĩ về những thứ sâu xa đâu đó.
"Này, mày đã làm xong bài tập chưa mà chạy ra đây chơi hả?"
Trạch Dương từ sân bóng rổ chạy tới anh nhìn chằm chằm tra hỏi cô, Nhã Kỳ mặc kệ cho những lời nói đó cô quay người chạy về lớp vì nhớ ra một điều mà cô quên mất chưa làm.
Cô chạy về lớp thật nhanh lấy ra trong cặp một sấp giấy tờ sổ sách gì đó nhanh chóng mang tới phòng hội học sinh.
"Hội trưởng, em mang đồ đến rồi nè!"
"Ừ, để ở bàn bên đó đi."
Nhã Kỳ nghe lời để hết giấy tờ trên bàn sau đó chạy lon ton xung quanh anh, ngắm nhìn từng nét chữ nắn nót của anh học trưởng cũng ngắm cả nét mặt nghiêm túc khi làm việc của anh.
Người con trai trước mặt cô lúc này không giống với cậu bạn thanh mai trúc mã mang dáng vẻ ấm áp như hoa hướng dương dưới bầu trời mùa hạ mà anh mang một vẻ cao quý lại sang trọng giống với một thiếu gia quý tộc.
Đó là tất cả những điều cô biết về anh khi cô mới vào trường nhưng thực sự học trưởng không hề lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605468/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.