Nhưng lại ngược lại với Dật Nhi, cô ấy có một cái đầu thông mình phân tích mọi thứ rất nhanh nhạy áp dụng vào trong thực tế, bài học và những việc có ích.
Cả hai người thật giống với một mặt trời và một mặt trăng vậy; ánh nắng của Trạch Dương tuy ấm áp nhưng khi chọc giận lại khiến nó bùng nổ lên một cách đáng sợ, và sự mát mẻ của ánh trăng Dật Nhi tuy hơi cô quạnh nhưng lại cho người ta những cơn gió mát mẻ và xua tan đi nỗi phiền muội.
Cô đã để ý từ rất lâu, Dật Nhi và Trạch Dương có thứ gì đó rất giống nhau. Giống từ đôi mắt, nụ cười và cả những lời nói khiến cô khi ở gần thường cảm thấy họ rất giống với hai người là một và không thể phân biệt.
Bỗng nhiên, Trạch Dương đi tới đặt nhẹ đôi bàn tay lên vai của Dật Nhi sau đó anh liền kéo cô ra khỏi lớp đi đâu đó để lại tất cả mọi người với những ánh mắt hiếu kỳ dành cho anh.
Khi nhìn thấy khung cảnh đang hiện hữu ở trước mắt khiến cho Nhã Kỳ sững sờ một hồi lâu, sau đó cô cũng chẳng nghĩ nhiều nữa liền chú tâm vào bài học của mình.
Tịch Nhiên từ đâu đó đi tới gõ nhẹ vào đầu cô, nói lớn:
"Thấy chưa? Tao đã nói rồi mà, thằng đó chỉ là tra nam mà thôi mà mày không tin tao cơ!"
Nhã Kỳ lúc này chỉ cảm thấy trong lồng ngực của mình rất khó chịu, đại não của cô dường như đã bị cảm xúc lấn át.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605462/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.