"Ừm, mau vào lớp đi em!"
Nhã Kỳ chạy một mạch lên bục giảng thì thầm gì đó vào tai giáo viên sau đó bước xuống lấy cặp sách đi thẳng ra ngoài cửa lớp mặc cho tất cả mọi ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người trong lớp.
Trạch Dương đưa tay ra như muốn níu kéo cô lại để buông một câu hỏi quan tâm, một câu hỏi vì sao hay như một lời xin lỗi bởi khi nãy đã khiến cho cô nổi giận nhưng đã bị cô hất phăng sang một bên.
Cô đi thẳng về nhà, trên con đường lạng lẽo của mùa đông đã bị phủ đầy tuyết cùng những cơn gió hiu hiu phảng phất khiến cô hắt xì mấy cái.
Mùa đông thật lạnh!
Phải chi bây giờ là mùa xuân, nó khiến cô nhớ lại năm lớp mười cùng đám bạn tới nhà chơi trò sự thật hay thử thách thực sự rất vui.
"Haha, thằng Dương nó thua rồi kìa chúng mày! Kỳ ơi trả thù cho bọn tao với!"
"Khà khà, quân tử mười năm trả thù chưa muộn, các anh em cứ từ từ để bản cung ra tay!"
Cô đưa tay xua tỏ vẻ anh hùng nên không thèm quan tâm những lời nói đó, cô tiến gần mang theo chút than nhọ nồi vẽ râu mèo lên mặt anh.
Con người đẹp mã trước mặt cô cho dù có biến thành mèo cũng phải là một chàng hoàng tử mèo đẹp trai mới chịu cơ.
Từ ánh mắt cho tới thần thái quả thực khiến người ta rất khó có thể nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ ấy, mất một lúc cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605460/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.