Trạch Dương hậm hực bỏ về mặc cho cô cứ mãi đứng ở đó ôm chặt cái cây cột điện, đây là lần đầu mà cô thấy anh giận dỗi như một đứa con nít thế này. Đúng là dạo này cậu bạn thanh mai trúc mã của cô kì lạ thật mà.
Nhã Kỳ cuối cùng cũng buông cây cột điện ra, cô nhanh chân chạy về phía của anh sau đó đứng chắn trước mặt Trạch Dương. Thực ra, cô cũng chỉ muốn xem phản ứng của anh thế nào mà thôi.
"Làm gì thế hả? Không phải mày bảo có chết cũng không thèm về với tao hay sao?"
"Hứ, ai thèm về với loại người như mày! Chủ yếu là tao muốn lấy lại cái còng tay mà thôi!"- Nhã Kỳ cãm thấy vẫn có gì đó chưa chọc giận tới đỉnh điểm của con người này liền nói tiếp:
"Sau này, không có mày nữa thì ít ra tao vẫn còn cái đó để trêu thêm vài đứa con trai nữa!"
Thì ra, cô không chỉ làm ra loại chuyện này với một mình anh mà còn làm với nhiều thằng con trai khác.
Trạch Dương nghe cô nói như vậy dứt khoát nghĩ ra nếu như không có cái này nữa thì cô không thể đi trêu mấy thằng con trai khác được nữa, vậy nên khi nhìn thấy cô muốn cầm tay mình để tháo vòng ra liền thu tay lại.
"Không trả nữa, vì thế sau này mày cũng sẽ không trêu được mấy thằng con trai khác nữa!"
Trạch Dương đắc ý về suy nghĩ của mình liền nhoẻn miệng cười, một nụ cười lưu manh và nham hiểm khiến cho Nhã Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605448/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.