Sau một lúc lâu chật vật ngoài đường thì cuối cùng cả hai người cũng đã có thể về tới nhà, khi mọi người nghĩ là mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, thì Trạch Dương vẫn phải hộ tống tổ tông của anh vào tới tận phòng.
Câu chuyện này làm anh nhớ tới ngày trước khi còn nhỏ và cô bị bệnh, bình thường thì có thể thấy cô là đứa trẻ cái gì cũng có thể ăn được. Nhưng khi tới lúc bị ốm thì lại là một đứa trẻ hư cái gì cũng khó ăn.
Trạch Dương sau khi đưa cô vào phòng và kiểm tra lại vết thương cho cô đàng hoàng rồi mới ra về, nhưng anh vẫn thấy rất lo lắng vậy nên đã bảo có việc gì cô nhất định phải gọi điện thoại cho anh.
Nhã Kỳ biết tính của cái ông cụ nôn này rất hay lo lắng mấy chuyện không đâu với đâu, vậy nên cũng miễn cười và ừ ừ cho qua.
Nằm trên chiếc giường êm ái cô nhìn lên trần nhà quay cuồng đầu óc, cái cảm giác quen thuộc và ấm nóng ấy vẫn còn nguyên vẹn. Đối vời một người bạn thanh mai trúc mã thì có là không có gì là lạ, nhưng đây là lần đầu tiên mà coi được anh cõng.
Tấm lưng ấm áp xen lẫn mùi hương bạc hà thoang thoảng vị thanh mát khiến người ta cảm giác thấy rất thoải mái, Nhã Kỳ nằm lăn qua lăn lại mấy cái.
"Không được, không được. Dù sao thì hai người cũng đều là bạn thân thanh mai trúc mã, chắc chắn là không được có tình cảm gì vượt quá giới hạn!"-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605447/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.