Dật Nhi liền đứng lại một lúc, ngoài tiếng giò xào xạc giữa cái mùa đông giá lạnh thì dường như chẳng còn nghe thấy tiếng gì nữa.
"Ra đây đi đồ biến thái!"
"Sao em lại biết tôi đi theo sau em?"
"Vậy thì anh nói sao lại không nhỉ?"- Dật Nhi khoanh tay nhếch méc cười lại anh:
Hào Kiệt đi tới gần chỗ cô, anh đưa đôi bàn tay của mình nhẹ nhàng vuốt đôi má ửng hồng của cô. Theo phản xạ, cô liền giơ tay định đấm cho anh mấy cái nhưng chưa làm gì đã bị anh giữ lại.
Cô có thể cảm nhận được mặt anh rất gần với cô, nếu là của trước kia thì có lẽ cô đã hôn anh và đổ gục trước khuôn mặt đẹp mã ấy rồi. Nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, tình yêu của cô và anh chỉ toàn đau thương.
Nếu biết trước là sẽ không thể đến được với nhau hay yêu nhau sâu đậm, thì cô đã chẳng đâm đầu vào yêu anh làm gì. Trước đây, cô cũng yêu anh nhiều như vậy mà thứ cô nhận lại chỉ là lời chia tay.
Đôi mắt của Hào Kiệt bắt đầu nhắm lại như muốn hôn cô luôn vậy, cô biết rằng tên này đang muốn cưỡng hôn cô đây mà. Dật Nhi hất mạnh tay anh ra liền cho anh ăn một bạt tai.
Hào Kiệt bị cô tát cho một cái liền đứng đơ cả người, vài phút trôi qua mãi anh mới có thể hoàn hồn lại. Đập vào đôi mắt anh là những giọt nước mắt rơi lã chã của người con gái trước mặt mình.
Nếu là trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605443/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.