"Đúng là con nhỏ điên!"
"Xin lỗi... nhưng mà thực sự tao rất sợ đó! Có mỗi một mình tao ở nhà..."
Cô vừa nói vừa thút thít vùi mặt vào trong lòng anh, giống như một chú mèo vừa mới bị lạc mất mẹ, trông thực sự rất đáng thương. Trạch Dương liền đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh dịu dàng nói:
"Bây giờ, thì không sao nữa rồi mà đúng không? Được rồi đừng khóc nữa... nếu mày ở nhà một mình có thể qua nhà tao chơi giống như lúc nhỏ mà!"
"Không thể nữa rồi..."
"Vì sao?"- Trạch Dương ngạc nhiên hỏi lại:
"Vì bây giờ mày đã có bạn gái rồi, cô ấy vừa mới đi từ nhà mày bước ra đó! Nếu như mà tao có ở đấy thì không phải sẽ thành kì đà cản mũi của hai đứa mày sao?"
"Sao có thể chứ? Mày là bạn thân tao bao nhiêu năm rồi, cũng có khác gì người nhà đâu mà phải lo. Nhà tao vẫn luôn mở cửa chào đón mày mà!"
"Dù mày có nói như vậy thì..."- Nhã Kỳ vẫn thút thít trong lòng anh mãi không thôi:
"Được rồi, dọn đồ đi. Tối nay, qua nhà tao ngủ!"
Từ nãy cho tới giờ, anh trèo vào nhà cô bằng cửa sổ sau đó ngồi ở nhà cô an ủi cô, rốt cuộc là cũng chỉ muốn mời cô về nhà anh chơi hay sao.
Nhã Kỳ liếc xuống chiếc đồng hồ, đã muộn vậy rồi mà cái tên này vẫn muốn chơi cái gì mà phải rủ cô chơi cùng vậy cơ chứ?
Cô không muốn đi liền tỏ ý từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605440/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.