Chương trước
Chương sau
Cả lớp còn đang hoài nghi không biết nên tin anh hay là những tin đồn ở ngoài kia mới đúng là sự thật, bỗng nhiên có một tiếng bước chân bất chợt vào lớp khiến cho tất cả mọi người đang mải suy nghĩ về một việc mà giật mình vì tưởng các thầy cô giáo vào lớp.

Thì ra người không ai khác lúc này bước vào lớp lại chính là Dật Nhi, nhìn thấy cậu em trai thối tha của mình đưa mình vào hoàn cảnh khốn nạn như vậy mà nó vẫn còn đang trêu đùa với bạn cùng bàn được, khiến cho Dật Nhi vô cùng tức giận.

Cô cố gắng kìm nén lại ngọn lửa giận đang bùng cháy hết sực có thể, Dật Nhi làm như ngoài thân phận một cô bạn gái đang ghen của anh ra thì không còn gì khác. Cô nũng nịu nói với anh rằng muốn xuống canteen mua đồ, Trạch Dương không vừa ý lắm nhưng lại nhớ tới lời cảnh cáo của cô vậy nên đã miễn cưỡng đi theo.

Hai người đi tới nơi có nhiều người nhìn thấy nhất có thể, Trạch Dương dường như không hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra. Rốt cuộc là cô nói muốn đi ăn canteen sao lại thành ra đứng giữa sân khấu vậy chứ? Trạch Dương nhẹ nhàng kéo tay áo cô hỏi nhỏ.

"Không phải là chị muốn đi ăn ở canteen sao? Ở chỗ này thì làm gì có cái gì mà ăn..."

Dật Nhi dường như không thể kìm nén nổi nữa, sao cô lại có cậu em trai ngốc tới vậy cơ chứ? Lửa đang cháy to sắp lan sang cả nhà bên cạnh rồi mà anh vẫn chỉ nghĩ tới việc ăn.

"Không có ăn uống gì ở đây hết! Chúng ta chia tay đi!"

"Sa... sao cơ?"- Trạch Dương còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cố gắng tự cho rằng bản thân mình nghe không rõ và muốn hỏi lại mong rằng mình nghe nhầm.

"Tôi bảo là tôi chán anh rồi, vậy nên là mình chia tay đi!"- Dật Nhi dõng dạc nói lại thêm một lần nữa.

"Đừng có mà tùy hứng như vậy! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"

Trạch Dương đương nhiên biết Dật Nhi đâu phải con trẻ con, tính khí thất thường cần được bao bọc như con nít giống Nhã Kỳ đâu chứ. Vậy mà lần này cô lại cư xử như một đứa bé mới lên ba vậy, khiến anh thực sự rất khó chịu. Dường như Dật Nhi có thể nhìn ra được sự phẫn nộ tột cùng của anh khi bị đá trước mặt mọi người như vậy, nhưng cô biết rằng anh quan tâm tới một thứ khác chứ không phải chỉ là cái đó.

"Ý là tại sao lại chia tay trước sân khấu ấy hả? Đương nhiên là để cho cậu bị nhục nhã trước mặt tất cả mọi người rồi!"- Dật Nhi thích thú khiêu khích.



"Tôi không có hỏi cái đấy! Tôi hỏi là tại sao lại chia tay với tôi ấy!"- Trạch Dương dường như đã không thể giữ được bình tĩnh trước trò đùa khiêu khích của Dật Nhi, anh hét lớn.

"Cậu còn hỏi tôi là vì sao à? Lăng nhăng với không biết bao nhiêu cô gái trong khi tôi mới là bạn gái của cậu!"- Dật Nhi chỉ tay vào ngực anh ưỡn ngục về phía trước dõng dạc nói.

"Bao nhiêu cô gái? Làm gì mà có ai ngoài bạn thanh mai trúc mã của tôi!"

"Đấy, chính cô ta mới là lý do cho việc này!"

"Cô mấy tuổi rồi mà còn ghen vớ ghen vẩn thế? Tôi đã nói đó chỉ là bạn thanh mai trúc mã của tôi thôi mà, Nhã Kỳ vốn không có lỗi trong chuyện này!"

"Sao cậu cứ phải bênh cô ta chằm chằm như thế? Ai mới là bạn gái cậu?"- Dật Nhi tức giận quát.

"Chúng ta chia tay rồi, chẳng ai là bạn gái của tôi cả!"- Trạch Dương đã nghe lý do chia tay của cô ấy rồi, anh cảm thấy rằng mình không nhất thiết phải níu kéo mối tình này thêm nữa nếu người cô ấy trách là Nhã Kỳ.

Dật Nhi biết rằng anh sẽ không thể kiên nhẫn thêm khi nhắc tới người trong lòng mà, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã không nên đề nghị làm như vậy rồi. Trạch Dương chỉ là một thứ bàn đạp khiến cô lên đỉnh cao mà thôi, nhưng cô lại không nghĩ rằng người mà cô nghĩ là công cụ cho mình lại chính là người đẩy mình xuống vực thẳm.

Nghĩ tới suốt những ngày sau mà phải nghe theo cái tên chó má Lâm Hào Kiệt kia lại khiến cho cô khóc không ra nước mắt, vốn dĩ cô chỉ nghĩ rằng đó là một bước rẽ không đáng có mà thôi, không ngờ rằng anh ta lại dai như đỉa tới vậy. Biết thế cô đã chấm dứt càng nhanh càng tốt rồi, chứ không phải là để đến lúc anh ta càng lún sâu vào lưới tình của cô không dứt ra được thế này.

Tên bệnh hoạn ấy, không biết những ngày tháng sau này của cô rốt cuộc sẽ phải sống sao nữa. Bao nhiêu công sức cuối cùng lại bị chính anh làm cho đổ sông đổ bể cả sao mà cô có thể bỏ qua được cơ chứ, vậy nên cách trả đũa tốt nhất của cô lúc này đó chính là đá anh ngay trước mặt mọi người. Như vậy người mất mặt nhất vẫn chỉ có là anh mà thôi.

Trạch Dương về lớp với tâm trạng không được ổn định, các bạn học nói gì cũng không thèm trả lời. Chắc. chắn việc này là tên điên kia làm rồi chứ đâu phải ngoài ai khác, chỉ là anh vẫn chưa tìm ra được rốt cuộc hắn ta đã nắm thóp được điểm yếu nào của chị anh vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.