Chương trước
Chương sau
Dật Nhi tuy rằng nói là làm vậy cũng hả hê lắm nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ về câu nói ngày hôm ấy của anh ta, tại sao lại cứ phải là cô chứ? Tại sao anh tại lại yêu cầu cô hẹn hò giả với anh? Hay là anh ta có ý định đồi bại nào đó với cô mà cô chưa nghĩ tới?

"Vậy thì hãy hẹn hò giả với tôi đi!"

"Đây là một lời đề nghị?"- Dật Nhi lạnh nhạt hỏi.

"Nếu tôi nói phải thì sao?"- Hào Kiệt nhếch mép cười.

"Vậy thì tôi xin phép được từ chối!"

Hào Kiệt vốn không nghĩ rằng cô có thể từ chối thẳng thừng lời nói của anh như vậy, miếng ăn đã dâng tới tận miệng rồi mà không thể ăn được khiến cho anh cảm thấy rất bực tức. Nếu như lần này mà để lỡ thì không chừng lần sau lại không thể ăn được mất, cuối cùng vẫn là anh phải dùng tới bước cuối cùng mà.

"Không được, đây là mệnh lệnh!"

Ánh mắt sắt lạnh của Hào Kiệt như có thể nhìn xuyên thấu cả nội tâm đang bối rối và chưa biết nên làm thế nào cả, chỉ khi còn mồi chưa nhận thức được thì mới dễ đưa nó vào trong hang mà thôi. Anh từ từ dẫn dắt Dật Nhi phải đồng ý bằng cách đưa ra một bản hợp đồng đã được viết trước.

"Em biết đấy, con người bây giờ làm gì cũng đều phải có qua có lại mà..."

"Vào trọng tâm!"- Dật Nhi mệt mỏi không muốn nghe nói dài dòng, cô hạ giọng nói.

"Thì bây giờ nếu em làm người yêu của tôi thì cũng sẽ có lợi cho em mà thôi, tôi có thể mang thằng Thiên về nhà và bắt nó nghe lời em. Chẳng phải nó cũng là một quân cờ hữu dụng đối với em hay sao?"

Sao anh ta lại cũng biết cả Hạ Thiên là em trai cùng cha khác mẹ với vô chứ? Chẳng lẽ anh ta theo dõi cô? Nhưng bây giờ không còn thời gian để cô suy nghĩ đến những thứ tiểu tiết đó nữa, nếu như có thể đưa Hạ Thiên về nhà vậy thì cô muốn gì mà chẳng được ở trong căn nhà đó chứ. Ngày ngày, sẽ không phải nghe những lời phỉ báng khinh miệt của người mẹ kế nữa, như vậy thì thằng bé sẽ không đi chơi nhiều vậy thì bố cô cũng bớt mệt mỏi hơn.

Trước đây, cô cũng đã nhận ra rằng thằng bé rất có tài năng trong lập trình máy tính và hack vào dữ liệu, nếu có thể để nó ở nhà ngoan ngoãn học hành như vậy đến tuổi cô sẽ đề nghị cho nó vào công ty của bố làm. Vậy thì cô cũng sẽ chẳng phải lo lắng việc gì khi trong tay có một hacker tài giỏi nữa rồi, đến lúc ấy Hào Kiệt cũng sẽ chẳng phải là đối thủ của cô.

Nhưng việc đáng lo ngại nhất chính là từ nhỏ nó đã được chiều chuộng rồi, vậy nên việc thuyết phục nó về nhà là một điều rất khó. Nếu thằng bé biết tùy cơ ứng biến, biết thuận theo ý người khác giống Trạch Dương thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều rồi. Nhưng nếu bây giờ Hào Kiệt đã ngỏ ý giúp đỡ rồi thì cô cũng chẳng việc gì lại không nhận cả.

"Được, tôi đồng ý với anh!"



"Em còn muốn điều kiện gì nữa không? Có thể ghi vào đây!"

"Không còn, còn anh thì sao?"- Dật Nhi cảm thấy điều kiện hợp đồng này chỗ nào cũng đều có lợi cho mình, vậy nên tâm trạng liền vui vẻ trở lại.

"Được rồi, điều kiện tiếp theo là: khi một người trong cuộc muốn chia tay thì phải có sự chấp thuận của đối phương, nếu một bên muốn chấm dứt thì sẽ phải đền bù hợp đồng với số tiền 5 tỷ won!" (5 tỷ won= 84.831.312.000,00 Đồng)

"Nhiều vậy sao?"- Dật Nhi hốt hoảng hỏi.

"Đằng nào nếu em không hủy hợp đồng thì sẽ không phải đền bù đâu, còn nếu tôi muốn chấm dứt thì cũng có lợi cho em mà!"

Cũng phải, nếu cô không đòi chấm dứt hợp đồng thì sẽ không phải đền bù một khoản tiền nào cả, còn nếu như anh ta không làm được mà muốn hủy hợp đồng thì mình cũng sẽ được số tiền đó mà. Với số tiền đó cũng có thể khiến cô sống nhàn nhã, như một phú bà lắm tiền nhiều của cho đến khi chết già có thể sẽ vẫn chưa tiêu hết.

"Vậy hợp đồng được áp dụng đến khi nào?"- Dật Nhi buột miệng hỏi.

"Đến khi em đi học xong đại học mới thôi!"- Hào Kiệt nhếch mép cười, anh biết rằng cô sẽ không chịu nổi tới mức đấy đâu mà. Nhưng nếu cô có thể chịu được thì lúc ấy cũng sẽ bị anh cưa đổ mà thôi.

Dật Nhi không cần biết anh đang tính toán điều gì, nhưng cái lợi ngay trước mắt rồi thì tại sao lại không đồng ý ngay và luôn chứ. Cô cầm lấy chiếc bút mà Hào Kiệt đưa cho mình, kí ngay lập tức vào bản hợp đồng. Hào Kiệt có vẻ rất hài lòng với con người quyết đoán rất nhanh nhẹn của cô, anh cũng kí vào bản hợp đồng và đưa cho mỗi người giữ một bản.

Anh vui vẻ bước nhanh về phía lớp học của mình, giờ đây anh đâu cần lo rằng cô sẽ đi đâu mất được chứ cô đã là của một mình anh sau khi kí vào khoản hợp đồng này rồi. Dù cho nhà của Dật Nhi có giàu tới mấy thì cũng đã từng bị phá sản rồi, không thể nào mà lớn mạnh như công ty nhà anh được. Sao cô lại có thể nghĩ rằng bản hợp đồng đấy có lợi cho mình được chứ, vốn dĩ nó chỉ có lợi cho một mình anh mà thôi.

"A phải rồi, em nên chia tay tên nhóc Trạch Dương kia luôn đi! Vì bây giờ em đã là của tôi rồi!"

"Sao cơ? Sao lại phải chia tay?"

"Vì bây giờ em đã là của tôi rồi mà! Chẳng lẽ em lại muốn bắt cá hai tay hay sao?"

Chết thật! Nãy giờ cô chỉ chăm chăm vào bản hợp đồng và số tiền lớn mà không ngờ rằng một lần nữa cô lại rơi vào miệng cọp, Dật Nhi vậy mà cũng có ngày bị cái lợi trước mắt làm mờ. Cô đã để cho hắn ta thực hiện được mong ước của mình rồi còn đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.