Chương trước
Chương sau
"Sao anh lại tới đây chứ?"

Ngồi trên xe, tôi dè dặt nhìn sắc mặt Mạnh Trạch Cố, rất sợ anh sẽ tức giận vì nghe thấy mấy lời nói của Quý Diễm. Vẻ mặt Mạnh Trạch Cố không chút cảm xúc: "Tại sao bị bắt nạt mà cũng không biết đường nói cho anh hả?"

Tôi cúi đầu xuống: "Em cũng đâu biết Cố Tử Khâm trở lại chứ? Vốn định tặng đồ xong sẽ đi!"

Mạnh Trạch Cố nhìn chằm chằm vào tay lái, ánh mắt u ám: "Cái lão già Quý Phương Chu kia, cầm tiền của anh mà dám bắt nạt vợ anh như vậy!" Anh xùy một tiếng: "Quý gia thật chẳng có một ai tốt cả! Em đã kết hôn với anh rồi mà tên Quý Diễm kia còn định nhảy nhót trước mặt em, thật sự không muốn em có cuộc tốt hơn mà!"

Tôi thở dài. Những điều Mạnh Trạch Cố nói tôi đều hiểu. Từ trước đến giờ, Quý Diễm vẫn luôn ích kỉ như vậy, chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, cho tới bây giờ không hề suy nghĩ tới người khác.

Lúc còn yêu thương anh ta, tôi vẫn luôn bao dung. Hiện tại không còn tình cảm nữa chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Thấy tôi không nói gì, Mạnh Trạch Cố nắm lấy tay tôi. Do thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên bàn tay anh đầy vết chai, xù xì nhưng thật ấm áp.

Hai chiếc nhẫn cưới ở bên cạnh nhau, anh trầm giọng nói: "Sau này có chuyện gì thì nói cho anh biết, không được cố chịu đựng một mình!"

Thật ra đối với tôi mà nói, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng chẳng đáng gì, trước kia tôi còn chịu đựng nhiều việc hơn thế này cho nên cũng đã thành thói quen rồi. Nhưng khi nghe anh nói như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, hốc mắt đã ầng ậng nước.

Một lúc lâu sau tôi mới nắm lại tay anh: "Được!"

...

Dường như Quý Diễm cũng an phận hơn, mấy ngày liền không tìm tôi. Nhưng anh ta cũng không về Mỹ, hôn sự giữa anh ta và Cố Tử Khâm vẫn giằng co như vậy.

Mấy ngày sau, khi tôi sắp quên béng chuyện này thì Quý Diễm đột nhiên gọi tới.

Trong đêm khuya, giọng điều của anh ta đã say bét nhè, bá đạo nói: "Khương Tảo, anh say rồi, em đến đón anh đi!"

Tôi cảm thấy nhức đầu không thôi. Trước kia, lúc tôi và Quý Diễm chưa chia tay, anh ta thường xuyên đi cùng một nhóm bạn xấu ra ngoài chơi. Lần nào cũng uống say như chết sau đó gọi tôi đến đón anh ta.

Anh ta chưa bao giờ quan tâm tôi đang làm gì, thời tiết ra sao, đang là mấy giờ tối, chỉ biết rằng khi gọi điện thoại tôi sẽ đi. Tôi còn nhớ lúc Cố Tử Khâm vừa về nước, có một lần Quý Diễm cũng uống say và kêu tôi đi đón anh ta.

Lúc tôi đến quán bar, thấy dưới ánh đèn mờ ảo, anh ta kéo Cố Tử Khâm ngồi trên đùi, hôn say đắm. Một lúc lâu sau anh ta mới nhìn thấy đôi, giữa răng môi kéo ra một sợi chỉ bạc. Cố Tử Khâm nhìn tôi cười khinh bỉ, những người xung quanh cũng nhìn tôi đầy giễu cợt.



Quý Diễm cũng không hề cảm thấy hốt hoảng khi bị bắt gian tại trân mà cau mày nói với tôi: "Tại sao đến muộn như vậy chứ?"

Tôi nhắm mắt, cố gắng không nhớ lại quá khứ khiến bản thân khó chịu kia nữa. Thật ra thì đến ngày hôm nay, sau khi thoát ra khỏi mối quan hệ này, tôi mới phát hiện ra tôi không yêu Quý Diễm như tôi tưởng tưởng.

Chẳng qua từ khi còn nhỏ tôi đã được giáo dục phải nhường nhịn Quý Diễm, phải thỏa mãn mọi yêu cầu của anh ta, hơn thế nữa còn phải suy nghĩ cho anh ta nữa.

Tôi đã tạo thành thói quen hùa theo và bao dung anh ta. Cho đén khi tôi gặp Mạnh Trạch Cố, anh mới khiến tôi từ từ nhận ra một đạo lý.

Còn sống thì việc đầu tiên phải vì bản thân.

"Mẹ, là ba sao?" Con gái mơ màng ngẩng đầu lên. Tôi bỏ sách xuống, xoa đầu con bé: "Không phải, là một người không quan trọng mà thôi!"

Vừa nói, tôi nói với Quý Diễm: "Anh gọi cho Cố Tử Khâm đi. Tôi không rảnh!"

Giọng nói của Quý Diễm có chút tủi thân: "Em không còn yêu anh nữa sao? Khương Tảo, trước kia dù thế nào em cũng sẽ đi đón anh. Anh rất khó chịu, em tới đây đi được không hả? Anh không cần Cố Tử Khâm đâu!"

Tôi bình tĩnh nói: "Chẳng liên quan gì đến tôi cả. Sau này cũng đừng tìm tôi nữa." Nói xong tôi cúp điện thoại.

Rất nhanh di động đã vang lên không ngừng, tôi không biết làm gì khác ngoài việc cho Quý Diễm vào danh sách đen. Không ngờ hai phút sau, di động lại vang lên. Tôi còn tưởng Quý Diễm đổi số vừa định tắt đi nhưng khi nhìn lại là Mạnh Trạch Cố gọi điện.

Hôm nay anh cũng uống rượu, giọng nói của anh hơi mơ màng dường như còn có ý cười, giống như rất vui vẻ vậy.

"Vợ à!" Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà lưu luyến: "Anh uống say rồi, đến đón anh đi!"

Tôi ngạc nhiên nói: "Tài xế đâu rồi ạ?"

"Tài xế hôm nay có việc phải về nhà gấp, anh khó chịu lắm!"

Tôi không còn cách nào khác, hôn lên trán con gái, đứng dậy mặc quần áo đi đón Mạnh Trạch Cố. Lại không ngờ rằng dưa theo vị trí anh cung cấp, vừa mở cửa ra tôi lại nhìn thấy Quý Diễm.

Mạnh Trạch Cố và Quý Diễm – hai đàn ông đều cao hơn mét tám, mỗi người ngồi ở hai đầu bàn đối diện nhau, những người còn lại ngồi bên cạnh không dám lên tiếng.

Đến lúc này thì tôi hiểu ra, vừa bực mình lại buồn cười tiến lại gần Mạnh Trạch Cố: "Anh bao lớn rồi hả?"



Bình thường Mạnh Trạch Cố điềm tĩnh và tự chủ nhưng khi say rượu lại có thể học cách cư xử như một đứa trẻ vậy.

Anh tựa vào người tôi mà đứng dậy, nở nụ cười đắc thắc với Quý Diễm, khoe khoang nói: "Xin lỗi Quý tổng, bà xã đến đón tôi rồi, vậy tôi đi trước nhé!"

Sắc mặt Quý Diễm tối đen, ánh mắt như đóng đinh vào người tôi: "Khương Tảo!" Giọng nói anh ta run rẩy, dường như có chút không dám tin: "Em tới đón anh ta mà không đón anh sao?"

Tôi đỡ Mạnh Trạch Cố nhưng anh vẫn không dừng lại, muốn đánh cho chó rơi xuống nước: "Tôi là chồng cô ấy, vậy xin hỏi anh là?"

Quý Diễm không nói, đáy mắt trở nên lạnh lẽo. Trước khi ra cửa, Quý Diễm gọi tôi lại. Không biết có phải tôi cảm giác sai hay không nhưng trong giọng nói của anh ta có chút hiếu chiến: "Khương Tảo!" Anh ta nói: "Em thật sự muốn cho anh ta à?"

Tôi không quay đầu nhẹ nhàng nói: "Tôi đã lựa chọn từ lâu rồi!"

——

Vất vả lắm tôi mới nhét được Mạnh Trạch Cố vào trong xe, tức giận nói: "Anh bị bệnh sao? Đầu óc anh ta không tốt anh cũng nháo loạn theo, trấn thương sọ não cũng lây à?"

Có thể thấy được tâm trạng của Mạnh Trạch Cố rất tốt, rất hiếm khi anh để lộ tâm trạng của mình, khóe miệng nhếch lên, thoải mái dựa trên ghế lái bọc da thật.

"Hôm nay khi đang ăn cơm thì gặp anh ta, anh ta còn chắc chắn em sẽ đến đón anh ta đấy!" Dường như anh còn chưa hết giận, bổ sung: "Ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình!"

Tôi coi như phát hiện, gặp phải Quý Diễm, mọi thứ được dạy dỗ của Mạnh Trạch Cố đều vô dụng. Một người cao thượng như Mạnh Trạch Cố lại có thể chửi bởi người khác một cái thô tục như vậy.

"Khương Tảo!" Anh nhắm mắt, cùng mười ngón tay tôi đan xen: "Em có yêu anh không?"

Một lúc lâu sau, thấy tôi không trả lời, anh mở mắt, trong mắt có chút hốt hoảng không nói nên lời.

Sau khi kết hôn, Mạnh Trạch Cố rất ít khi nói về chuyện quá khứ với tôi. Tôi từng nghĩ rằng anh không thèm để ý. Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, thực ra anh rất quan tâm, nếu không anh sẽ không giở trò trẻ con như vậy với Quý Diễm chỉ để thử xem tôi quan tâm anh nhiều hay ít.

Từ trước đến giờ anh không để lộ vui buồn, có bao giờ có ánh mắt hốt hoảng như vậy chứ?

Tôi cúi người, thắt dây an toàn cho anh, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Mạnh Trạch Cố: "Yêu anh!" Tôi bất đắc dĩ nói: "Chỉ yêu anh mà thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.