04.
Sau khi Quý Diễm rời đi, Mạnh Trạch Cố cũng không nói gì nhưng tôi cảm nhận rất rõ ràng bệnh nhỏ nhen của anh lại tái phát rồi.
Ngay cả con gái kêu anh thơm thơm con bé, anh cũng chỉ hôn qua loa lấy lệ mà thôi. Thái độ của anh hiện giờ như muốn nói ‘Anh đang tức giận, em mau giải thích đi!’.
Tôi không biết làm sao, tiến lại gần ôm lấy anh: "Em đâu có biết là anh ta sẽ tới đây chứ? Hôm nay đột nhiên anh ta tới gõ cửa cũng là do em nói cho anh ta biết chuyện anh ta mất trí nhớ đấy! Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu, được không?"
Mạnh Trạch Cố kéo cà vạt ra, ném xuống đất, không nói lời nào một chân gác lên ghế salon.
Một lúc lâu sau, đại khái anh đã bình tâm lại được, rốt cuộc mới mở miệng: "Anh nghe nói anh ta sau khi mất trí nhớ lập tức lên máy bay về nước thì anh đã cảm thấy không ổn rồi. Anh cũng nhanh chóng về nhà nhưng vẫn để anh ta vào nhà rồi!"
Trông anh có vẻ như rất oán hận và là người cho tới bây giờ chỉ tức giận thôi mà cũng phải mở miệng nói lời thô tục: "Con mẹ nó, sao lại không đâm chết anh ta đi chứ?"
Tôi thiếu chút nữa đã bị anh chọc cười. Mạnh Trạch Cố nhìn tưởng chừng như tỉnh táo giống như trời sập xuống cũng không khiến anh dao động. Nhưng thật ra có chuyện liên quan đến Quý Diễm anh sẽ trở nên nhỏ mọn.
Lúc trước, khi Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-mat-tri-nho/3458873/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.