Tống Trầm chống nạng, chân khập khiễng, thần sắc trên khuôn mặt u ám nham hiểm. Không còn bộ dáng như ánh mặt trời lúc trước.
Hắn đi tới trước mặt tôi, cúi đầu nói:
"Hứa Hoan, tao chủ quan là xem thường mày. Thì ra mày đã sớm biết chuyện tao đang trộm vận may thi cử của mày. Mày dám coi tao là kẻ ngốc để chơi đùa. Chuyện đấy có phải rất thú vị hay không?"
Tôi cười tủm tỉm nói:
"Chuyện này bị mày biết mất rồi. Không hổ là học sinh xuất sắc. Mày cũng thật thông minh nha."
“Mày... mày cũng đừng quá đắc ý. Tao nói cho mày biết, bố mày đã sắp bị nhà tao làm cho phá sản. Đây là kết cục mày dám đắc tội tao."
Tôi giả bộ ảo não:
"Sớm biết có loại chuyện tốt như vậy, tao nên đắc tội mày sớm hơn."
Tống Trầm hai lần liên tiếp kinh ngạc, sắc mặt trở nên xanh mét, tay hơi siết chặt nạng.
Tống Uyển vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn bình tĩnh lại.
Cô ta nói:
"Hứa Hoan, mày lấy lại vận may thì sao, thi tốt đến đâu thì như thế nào? Người có tiền giống như chúng tao, cho dù thi đại học kết quả bình thường. Chỉ cần có tiền, tao không cần quá để ý chuyện này, mọi thứ trong tương lai vẫn sáng chói. Mà mày cả đời này, cũng chỉ xứng làm công ăn lương ở trong công ty thôi."
“Nếu thi đại học tốt không có tác dụng gì, vậy cô ngược lại đừng cướp vận may thi cử của tôi. Cô nói ra có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-liem-toi-de-giup-nu-than-cua-han-ta/2888527/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.