Thịnh Kình Việt bảo nhóm Tiểu Ninh đi về trước, sau đó khó khăn cõng Đổng Vi lên, chầm chậm đưa cô về nhà.
Đổng Vi nằm trên vai Thịnh Kình Việt, hoảng đến nỗi muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ biết nhìn xuống bóng hai người đang chồng lên nhau trên đường.
Lúc sắp về tới nhà, Đổng Vi ghé vào tai Thịnh Kình Việt nói: “Từ từ, anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Thịnh Kình Việt đứng yên, cẩn thận nghe một chút nhưng cũng không nghe được tiếng gì: “Không có.”
“Hình như bây giờ không còn nữa.” Đổng Vi nhăn mũi, rõ ràng cô nghe thấy tiếng rầm rì, chẳng lẽ là cô nghe lầm rồi?
Đi hai bước nữa, Đổng Vi lại kêu ngừng, trong mắt chỉ có vẻ mê man: “Thật sự có mà.”
Thịnh Kình Việt cười cười: “Em say rồi.”
“Không phải đâu.” Đổng Vi cắn lỗ tai Thịnh Kình Việt một cái, nghe thấy anh hít hà một tiếng mới vừa lòng buông ra: “Em không có, anh thả em xuống đi.”
Đổng Vi đứng không vững lắm, sau một lát dựa lên người Thịnh Kình Việt, hai người bắt đầu mò mẫm trong bóng tối.
“Em nghe thấy mà.”
“Em nói mà anh lại không tin em.”
Cuối cùng Thịnh Kình Việt cũng tìm được mấy chú chó con dưới tàng cây.
Hai người tựa đầu vào nhau, nhìn mấy con chó con.
Ba chú chó con chưa mở mắt, bị bỏ vào một cái rổ nhỏ mà yếu ớt rên la, giọng nhỏ đến nỗi không nghe được rõ ràng.
Hơn nữa còn giấu ở chỗ này, hai ngày sau không ai phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-la-tay-dua-co-benh/3334441/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.