Lúc bộ phim kết thúc, Thịnh Kình Việt không nói một lời mà đi ra ngoài. Đổng Vi kéo Thịnh Kình Việt đến một góc nhỏ ở rạp chiếu phim, tháo kính râm của anh xuống.
“Anh vừa mới khóc.” Ngón tay Đổng Vi lướt nhẹ qua khóe mắt Thịnh Kình Việt, vuốt v e, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại vết tích ẩm ướt.
Cô học dáng vẻ Thịnh Kình Việt hôn cô, lại gần hôn lên mắt anh: “Khóc gì chứ, không phải em không có chuyện gì sao, đừng sợ.”
Nụ hôn này như là có chứa ma chú, lập tức phá giải tất cả phong ấn.
Thịnh Kình Việt tựa như bất chấp hôn Đổng Vi, dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh Đổng Vi trong lòng không phải là hư ảo, cô đang ở trong ngực anh là thật.
Nhưng lần đó anh lại thiếu chút nữa mất đi cô.
Vừa nghĩ đến điều này, Thịnh Kình Việt gần như sắp hít thở không thông.
Anh che giấu tất cả sự cố chấp và chiếm hữu, nhưng bây giờ anh xé rách mặt nạ dịu dàng, bộc lộ tất cả cảm xúc ra ngoài.
Đổng Vi yên lặng chấp nhận nụ hôn của Thịnh Kình Việt, chỉ là lúc đau thì nhỏ giọng kêu lên.
Một nụ hôn kết thúc, trong miệng hai người đều mang theo vị máu.
Thịnh Kình Việt nhìn Đổng Vi không ngừng hít thở, cúi đầu thổi nhẹ lên môi cô.
Đổng Vi sờ đầu Thịnh Kình Việt: “Bây giờ còn tức giận không?”
Thịnh Kình Việt ừm một tiếng, anh khẽ xoa vết thương nơi khóe miệng của cô: “Vi Vi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-la-tay-dua-co-benh/3334440/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.