7
"Yên Yên! Mau xuống đi thôi! Nếu không nhanh đi, ông bà sẽ không vui đó."
Tôi nhìn chiếc váy đỏ tôi đang mặc, và cảm thấy bất lực dâng trào, nên tôi buộc thêm hai quả bóng đỏ trên đầu.
"Con xuống đây!"
Khoảnh khắc tôi đi xuống, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi.
"ha ha--"
Tôi ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Chu Cẩn Niên, anh cười cái gì mà cười!
Chắc anh ta nghĩ rằng anh ta tốt hơn tôi à
"A! Yên Yên, con thật đáng yêu nha!"
Mẹ kế chạy đến, lập tức ôm tôi vào lòng, nhìn quanh ngó nghiêng trái phải trái phải, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Về đến nhà cũ, ông bà nhìn bộ quần áo trên người tôi rồi vui vẻ cười đến mức không khép miệng lại được.
Trước mặt toàn thể mọi người, bà nội kéo tôi ra, trông có khác gì hành quyết không chứ.
"Yên Yên của chúng ta là đáng yêu nhất!"
TÔI:"……"
Miễn là bà vui là được.
Là đứa cháu gái dễ thương nhất trong nhà, tôi đã uống rất nhiều rượu đêm hôm đó.
Cuối cùng, khi đầu óc choáng váng không uống nổi nữa, tôi ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ ở sân sau cho tỉnh táo lại.
Trong cơn say, tôi cảm thấy cơ thể mình được ôm vào lòng.
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn người trước mặt, đột nhiên tôi không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Chu Cẩm Niên."
Anh ấy nói "ừm".
Tôi đau khổ kêu lên: "Anh có biết sau khi anh rời bỏ tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-dung-me-de-tiep-can-toi/2896067/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.