Thạch Tuyết dường như đã tháo bỏ lớp mặt nạ dịu dàng xa cách của cô ta.
"Anh lại còn hỏi em tại sao à?"
Cô ta nhìn Tạ Sùng, khuôn mặt lộ ra nụ cười hung dữ.
"Chẳng lẽ anh không biết là tại sao?"
Tạ Sùng cau mày nói: "Nhìn thấy chúng tôi hạnh phúc thì cô không chịu được!"
Thạch Tuyết hít một hơi thật sâu.
"Tại sao 2 người chia tay rồi vẫn còn quay lại? Tại sao anh vẫn một mực chờ đợi Đường Dĩnh!"
"Tại sao trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có cô ta, tại sao anh không quay đầu nhìn em lấy một lần?"
Cô ta nổi cơn rồi ném điện thoại tôi xuống đất.
Màn hình điện thoại chuyển sang đen sì.
Ôi đậu má, điện thoại của tôi ơi.
Tôi còn chưa kịp mắng câu nào, Thạch Tuyết đã ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào Tạ Sùng.
"Từ năm nhất đại học em đã bắt đầu thích anh! Em biết anh không biết bơi, nên dù em biết bơi thì vẫn làm bộ là không biết, chỉ để có thể cùng anh ngồi chung một chỗ nói chuyện mấy câu!"
"Mỗi trận bóng rổ mà anh tham gia thì em đều có mặt. Em ghi hình lại tất cả những trận đó, những video ấy em còn cất kỹ đến tận bây giờ."
"Em biết anh thích nhất là mì xào ở nhà ăn phía Đông, buổi trưa hàng ngày em đều sẽ chờ ở chỗ đó, chỉ hy vọng có cơ hội ngồi cùng bàn với anh!"
"Em biết anh thích chạy bộ vào ban đêm. Vào những đêm mưa gió hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-bi-mat-chim/2991807/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.