Vòng đu quay cao 50 mét này có tên là "Đôi mắt của thành phố", hồi đại học chúng tôi cũng đã từng đến đó một lần.
Năm ấy, Tạ Sùng rất nghiêm túc phổ cập kiến thức cho tôi:
"Chỉ cần hôn nhau ở nơi cao nhất là có thể kết hôn!"
Tôi liếc mắt nhìn anh.
Một từ rất lãng mạn mà khi qua cái miệng Tạ Sùng thì cứ có cảm giác trần tục.
Lúc này tôi không muốn đi nữa, có phải là sinh viên nữa đâu, leo lên cái đu quay ấy làm gì?
Nhưng Tạ Sùng nhất quyết không đồng ý.
"Lần này phải hôn ở chỗ cao nhất, nếu không thì là điềm xấu lắm."
Tôi không lay chuyển được anh, chỉ có thể theo lẽo đẽo chạy theo anh lên cái đu quay ấy.
Cánh đêm thành phố khi nhìn từ trên đu quay khổng lồ thì lại càng thêm lãng mạn. Vô số đốm sáng neon rực rỡ phản chiếu trong màn đêm, hòa quyện thành một màu sắc diệu kỳ, giống như chảy từ bầu trời xuống dưới chân chúng tôi.
Tạ Sùng tựa đầu vào vai tôi rồi nói nhảm:
"Bởi vì em không tin tưởng anh nên làm chúng ta bỏ lỡ 2 năm, để bù lại hai năm này, em phải ở bên anh thật tốt, cái gì cũng đều nghe anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, dọn nhà cho anh…"
"Em phải tự tay giặt tất và đồ lót cho anh, chăm chim giúp anh, anh bảo đi Đông thì em không được đi Tây. Mỗi ngày đều phải gọi anh là bảo bối, trước khi đi làm phải hôn anh, ngày kỷ niệm nào cũng phải tặng quà cho anh… Đây là em nợ anh!"
Tôi sợ ngây người.
"Anh có biết xấu hổ không vậy? Rõ ràng người gây ra chuyện là người thích anh, sao anh không nói là anh nợ em đi?"
Đu quay khổng lồ từ từ chậm lại, và các vì sao trên trời đêm không bằng ánh sáng trong mắt Tạ Sùng.
Anh nhẹ nhàng cúi người xuống gần tôi, bờ môi hơi lành lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]