Ba người chúng tôi cứ thế ngồi trên chiếc xe “mười chân hai mã lực” đó, vung roi cho ngựa phi nước đại qua mặt ba người ban nãy.
Lúc này không phải giờ cao điểm nên tốc độ xe chạy rất nhanh, tôi quay sang nhìn A Long, có lẽ đây là lần đầu tiên thằng bé trải nghiệm thứ “tốc độ sinh tử” này, mặt trông càng căng thẳng, lúc xanh lúc tím, không rõ là vì tốc độ xe quá nhanh hay vì trên mặt vốn bị sưng nên mới như vậy.
Cũng may khoảng mười phút sau, A Thành cuối cùng đã giảm tốc độ. Anh ta lắc đầu vuốt tóc qua gương chiếu hậu nhìn xuống A Long.
“Anh nói này, chẳng lẽ Ferrari đỏ thật sự mất giá vậy sao?”, anh ta lẩm bẩm, “Nhưng anh cảm thấy rất tuyệt mà, màu đỏ, phóng khoáng mà nhiệt tình, gan góc mà dũng mãnh, rất lý tưởng để thể hiện cá tính của anh. Tuy nhìn từ bề ngoài thì chiếc xe này hơi xấu, nhưng ai bảo nó là xe bốn chỗ ngồi chứ? Khi đó ngoài chở chó, anh còn chở em gái nữa, hai chỗ thì không được!”
Đôi mắt nó sáng lấp lánh như hai viên lửa: “Anh Thành, anh thật lợi hại! chẳng trách giáo viên nói, hiện nay sinh viên tham ăn biếng làm, không chịu học hỏi, lại chẳng muốn lao động vất vả, tiền lương nhận được sau khi tốt nghiệp kém xa người làm công việc chân tay và kỹ thuật! Anh Thành, anh đúng là tấm gương của em! Chiếc xe màu đỏ nếu do người bình thường lái đều thấy rất khoe khoang, nhưng anh lái thì khác hẳn, rất có phong cách!”
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-chuan-5-sao/144176/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.