Sau hôm đó, tôi vẫn chưa liên lạc được với A Thành, cách thêm một ngày nữa, có lẽ nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nên anh ta mới trả lời tôi,trong điện thoại còn có tạp âm, anh ta giải thích vì chuyện cùng tôi gặp nạn rồi bị thương mà không ai biết, nên ai náy đầy nghĩ anh ta mấttích, đi tìm loạn lên.
“Sau đó có người biết tin tôi vào viện,nếu không đi tôi sợ bọn họ tìm đến tận nơi, tôi thực sự quá gấp nênkhông kịp báo cho cô, trở về còn bận rộn thức trắng một đêm, công việctồn lại thành núi rồi. Ah, có người đến, tôi nói chuyện với cô saunhé.”’
Giọng A Thành mang chút mệt mỏi, tôi nghe thấy mà tim thắt lại, nghĩ đến chuyện anh ta vì xử lý “công việc” mà cả đêm không ngủ,tâm trạng khò nói nên lời.
Mấy ngày nay không có A Thành bầu bạn, A Lâm lại bận rộn thăm non Marvel, Văn Âm thì lại đang ở trong nước,tôi quả thực có chút không thoải mái, đặc biệt là cuộc nói chuyện tốiqua với cha mẹ, lại càng khiến tôi thấy bí bức.
“Văn Học, mấyngày nay con đang chuẩn bị mở tiệc à?”, sau cơm tối cả hai gọi tôi lại,Văn Âm đang ngồi luyện đàn trước cây đàn yêu quý của mẹ.
Khi ấy,mẹ đưa mắt nhìn về phía Văn Âm, ánh mắt ngập tràn tự hào, sau đó bà quay lại nhìn tôi, lộ ra nụ cười: “Văn Học, tiệc của con không cần tổ chứcnữa, lần trước Văn Âm lầm rồi, hai người chỉ cần làm một lần là đủ.”
“Đúng vậy, gần đây giáo sư Ngô nói luận văn của con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-chuan-5-sao/144165/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.