Tôi lười chẳng muốn quan tâm anh ta, lại quay sang dọn dẹp mớ cây cỏ trênđất, tiếp đó quyết định nằm xuống ngủ. Trải qua một cuộc vật lộn nhưvậy, đầu tôi cũng choáng váng cả rồi, lúc này chẳng muốn quan tâm đến AThành nữa, tôi không suy nghĩ mà buột miệng nói.
“Vậy sau nàyđừng gọi tôi là Trương Thái Phụng nữa, gọi là “Trương Yêu Vịt” đi, coinhư để cảm tạ ơn cứu mạng của anh, anh thấy thế có được không?”
Nói hết câu, tôi mới chợt nhớ ra, tuy tôi và A Thành trong lòng đều biết rõ thân phận anh ta là gì, nhưng dudng từ “vịt” như vậy, chắc chắn sẽ tổnthương anh ta.
A Thành quả nhiên ngây người ra, bóng đêm chekhuất biểu cảm của anh ta, tôi có chút áy náy. Tôi không biết làm thếnào để an ủi anh ta, lời A Lâm văng vẳng bên tau, chuyến du lịch này làđể anh ta thấy rõ khoảng cách giữa hai chúng tôi.
“Thôi, cứ gọicô là Trương Thái Phụng đi, cái tên Thái Phụng này nghe hay hơn, giốngnhư chú gà Rocks ngũ sắc nhà thôn trưởng nuôi, nói cho cùng cũng khôngcùng loài với vịt, cho nên gà vịt yêu nhau thì làm sao có kết cục tốtđẹp.”
A Thành quả nhiên bị đả kích, nói một hơi những lời đầy hàm ý lại chua chat như thế.
Tôi hoang mang nói: “Anh đừng như vậy, gà vịt chung một nhà, tiện cho người tiện cho ta.” Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, hình như vừa tựmắng mình rồi, càng gỡ càng rối, chỉ đành ngây ngô nhìn A Thành.
A Thành quay đầu về phía tôi: “Trương Thái Phụng, tôi biết cô muốn nóigì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-chuan-5-sao/144164/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.